“Ngay ngày nhập học, tôi đã biết đến chị rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Hôm đó trai đang đợi chị, tôi đi ngang qua hỏi đường, ấy chỉ cho, tôi còn định kết WeChat mà bị từ chối.”
“Sau đó tôi thấy chị. Anh trai vừa thấy chị liền , hỏi chị muốn ăn gì.”
“Nhưng chị từ đầu đến cuối không thèm ấy lấy một lần, chỉ lo xem tài liệu trong tay.”
Trên mặt Lâm Vi lộ rõ vẻ giễu cợt.
“Người đàn ông xuất sắc như , chị không xứng với ấy đâu.”
“Tôi chỉ chậm hơn chị vài năm, nếu không, chị chắc chắn không thắng nổi tôi.”
Cô ta như thể cuối cùng cũng tìm lý do để hợp lý hóa thất bại của mình.
Tôi khuấy thìa nhẹ nhàng, uống nốt bát súp nấm.
Thật ra thì… không có hành, súp nấm vẫn ngon như thường.
Sự thờ ơ của tôi khiến Lâm Vi tức đến đỏ cả mắt.
“Chị chỉ coi ấy là bàn đạp để bước lên cao hơn thôi!”
Cuối cùng, tôi cũng ngẩng đầu ta:
“Vậy thì sao? Không chắc?”
“Ai quy định phụ nữ không thể dùng đàn ông bàn đạp mà tiến lên?”
Cô ta khựng lại, đôi mắt tràn đầy căm hận.
“Chị chưa từng ấy!”
Tôi thản nhiên ta:
“Vậy sao? Cô thì đấy, ấy có cần không?”
“Còn tôi—có thể không , ấy vẫn nguyện để tôi giẫm lên.”
“Thẩm Chi Nam!”
Lâm Vi nghẹn họng, sắc mặt vặn vẹo vì tức giận.
“Chị thì có gì hơn người? Lạnh lùng lập dị, lúc nào cũng giữ cái mặt cau có như thể ai cũng nợ chị! Chị bị bắt nạt hồi cấp ba là đáng lắm!”
Xoảng!
Nửa bát súp nấm còn lại hất thẳng lên mặt ta.
“Thẩm Chi Nam! Chị…”
Bốp!
Tôi tát ta một cái không hề nương tay.
m thanh vang dội, đanh thép.
“Không ai nợ tôi cả. Nhưng —cái tát này là nợ tôi đấy.”
“Cô là cái thá gì mà dám nhắc đến chuyện cũ của tôi?”
“Bát súp này tôi đã muốn hất vào mặt từ lâu rồi!”
Toàn bộ vụ việc của Lâm Vi, tôi giao hết cho luật sư và Đinh Dao xử lý.
Yêu cầu khởi kiện với khung hình cao nhất.
Cô ta có thể ngây thơ, có thể kiêu ngạo.
Nhưng tuyệt đối không hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của tôi.
Phải để ta hiểu, sai thì phải trả giá.
17.
Chu Tự Nam biết đã không còn đường quay lại.
Anh bình thản đồng ý chia tay.
Chiếc nhẫn hôm đó, cuối cùng cũng tìm lại , rồi xâu vào một sợi dây, đeo trên cổ.
Đêm trước khi tôi rời đi, mời tôi một bữa cơm.
“Coi như là bữa cơm chia tay của chúng ta.”
Giọng khàn khàn, có phần run rẩy.
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng.
Khi nhân viên phục vụ mang lên một bát súp nấm, Chu Tự Nam nhận lấy, cẩn thận nhặt từng cọng hành ra ngoài như thói quen.
Tôi .
Ngón tay thon dài, sạch sẽ của khẽ run.
Đến cuối cùng, không thể kìm nén, bật khóc thành tiếng.
Bát súp ấy, tôi không đụng đến.
Chúng tôi chia tay trong bình thản và tôn trọng.
Chào nhau một tiếng cuối cùng.
Tình bảy năm của tôi, đến đây chính thức khép lại.
18.
Một năm sau, Chu Tự Nam cũng thi đỗ vào KLA.
Trên cổ vẫn đeo sợi dây có chiếc nhẫn ấy.
Anh đứng đó, phong độ và trầm lặng, lập tức thu hút mọi ánh .
Giáo sư hướng dẫn, vì lý do “đều là du học sinh Trung Quốc”, sắp xếp cho vào nhóm nghiên cứu của tôi.
Kết thúc buổi học đầu tiên, có học tò mò kéo tôi lại hỏi nhỏ:
“Cậu với chàng họ Chu mới đến kia… quen nhau à?”
Tôi đáp:
“Cũng có thể xem là .”
Cô ấy gật gù, vẻ mặt như đã hiểu hết.
“Ánh mắt ta cậu không bình thường đâu nhé~”
Tôi không thêm gì, chỉ tập trung vào bài nghiên cứu dang dở trong tay.
Từ khi Chu Tự Nam vào nhóm, không khí trở nên… khá vi diệu.
Anh lại trở về với hình ảnh người đàn ông ít , lịch sự, luôn giữ đúng mực.
Trong học tập, cư xử hoàn toàn đúng chuẩn mực, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Nhưng nếu để ý kỹ, vẫn có thể thấy rõ những run rẩy nhỏ nơi đầu ngón tay.
Đó là dấu hiệu của sự kìm nén.
Lúc rảnh, tôi có trò chuyện cùng Đinh Dao.
Cô ấy bảo: kết quả xét xử vụ Lâm Vi đã có.
Một năm tù giam, cộng thêm bồi thường dân sự 50.000 tệ.
Tôi biết, đó đã là kết quả tốt nhất mà luật sư có thể giành rồi.
“Vừa ra tù, Lâm Vi lập tức bị trường đuổi học. Cô ta đến chuyện, trường có quyền đuổi sinh viên phạm pháp, chẳng ai giúp .”
“Chu Tự Nam không ở đó, ta chẳng biết gì hơn, bèn ra cổng trường giơ biểu ngữ kêu oan, lại bị cảnh sát đưa đi.”
“Vì một người đàn ông, coi như đời ta cũng chấm hết rồi.”
Chỉ vì một người đàn ông mà đánh đổi cả tương lai và vận mệnh.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Vi hoàn toàn buông xuôi.
Muốn đi , không công ty nào dám tuyển người có tiền án.
Cuối cùng đành quay về quê, xin một chân thu ngân ở siêu thị.
Chu Tự Nam ngày càng trở nên trầm lặng.
Chỉ khi thấy tôi, nét mặt lạnh lùng ấy mới dần dịu xuống.
Một lần đi ăn tối cùng nhóm, gọi một bát súp nấm.
Khi chuẩn bị nhặt hành ra thì khựng lại.
Anh quên mất, đây là nước ngoài.
Súp nấm ở đây… vốn dĩ không có hành.
Hôm sinh nhật tôi, có người gửi đến một món quà gói rất tinh tế.
Một món đồ chạm khắc thủ công, có thể thấy là vô cùng tâm huyết.
Tôi đem trả lại.
Chu Tự Nam không chịu nhận.
“Đây là thứ nợ em.”
Tôi lắc đầu từ chối:
“Ngày chúng ta chia tay, cũng đã rõ rồi — không ai nợ ai nữa.”
Anh đỏ mắt, đứng đó, hoang mang không biết phải gì.
Anh mở miệng, định điều gì đó, tôi đã ngắt lời.
“Không cần đâu.”
“Chu Tự Nam, bây giờ tôi không cần nữa rồi.”
Tôi từng , ngay từ cái đầu tiên.
Cuối cùng cũng học cách để trở về giữa biển người.
Nụ hoa tuổi trẻ đã từng bung nở rực rỡ—
Chỉ tiếc, trái chín lại chua chát, khó nuốt.
May mà, tôi chỉ cắn thử một miếng.
Bạn thấy sao?