Nói xong, tôi thẳng tay ném vào bồn cây ven đường.
Chiếc nhẫn theo cơn mưa rơi vào bụi cỏ, nhanh chóng biến mất không tung tích.
Vẻ mặt Chu Tự Nam hoàn toàn sụp đổ, lao vào trong mưa, quỳ rạp dưới đất, liều mạng lục tìm.
Tôi bóng lưng , trong lòng không còn một chút gợn sóng.
“Vô ích thôi, Chu Tự Nam.”
“Giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.”
Anh ngẩng đầu lên, gương mặt dầm mưa ướt đẫm, tơi tả không khác gì trái tim lúc này.
“Tại sao em có thể tuyệt đến ? Em không hề luyến tiếc sao?”
Tôi vào mắt , muốn thấu tận sâu trong đôi mắt ấy.
“So với cái ngày thản nhiên lật tung vết sẹo cũ của em ra trước mặt người khác, thì tôi vẫn còn nhân nhượng lắm.”
Đôi mắt Chu Tự Nam chấn , cuối cùng cũng nhớ lại cuộc đối thoại cuối cùng của chúng tôi.
Sự hối hận trong đáy mắt như bùng nổ, lan tràn dữ dội.
Chu Tự Nam không thể chấp nhận sự tuyệt này từ tôi.
Anh luôn tin rằng giữa mình và Lâm Vi hoàn toàn trong sạch.
Anh đứng ra bênh vực Lâm Vi chỉ vì không ưa hành vi bắt nạt người yếu.
Còn giai đoạn “chiến tranh lạnh” với tôi, chỉ muốn mượn Lâm Vi để ép tôi nhún nhường.
Chu Tự Nam không hiểu, tại sao mọi chuyện lại đến mức này.
Tại sao Thẩm Chi Nam lại quyết tuyệt đến .
Thậm chí, có lúc còn nghi ngờ… có phải đã sớm phản bội, chỉ mượn chuyện này để kết thúc.
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong một giây, lập tức phủ định.
Anh quá hiểu Thẩm Chi Nam.
Một khi đã quyết định, thì sẽ không bao giờ lay chuyển.
Chu Tự Nam từng luôn tin chắc rằng Thẩm Chi Nam thật lòng mình.
Và sẽ mãi mình.
Chính vì cảm đó quá vững chắc… nên đã quên mất.
Thẩm Chi Nam là người chưa bao giờ biết chịu thua.
Mưu đồ bắt phải cúi đầu, từ đầu đến cuối, đã là một sai lầm.
Phải, sai rồi.
Và cái giá phải trả cho sai lầm đó—
Là không bao giờ còn cơ hội sửa chữa.
“Chúng ta chia tay đi, Chu Tự Nam.”
Cuối cùng, vẫn phải nghe câu ấy, chính từ miệng Thẩm Chi Nam.
15
Chu Tự Nam quỳ rạp trong mưa, cố tìm lại chiếc nhẫn đã bị tôi ném đi.
Tôi mất hết kiên nhẫn, xoay người định rời đi.
Lúc ấy, Lâm Vi đột nhiên xuất hiện.
Cô ta không mang ô, từ phía sau nhào đến ôm lấy Chu Tự Nam.
“Anh Nam, về với em đi! Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, về nhà em sẽ tự cho một cái khác.”
Chu Tự Nam toàn thân run lên, bất ngờ đẩy mạnh khiến ta ngã lăn xuống đất.
Anh nắm chặt cổ tay phải của ta, điên cuồng giằng lấy chiếc nhẫn trên tay.
“Nói! Chiếc nhẫn này ở đâu ra?!”
Lâm Vi đau đớn, cố vùng vẫy.
Nhưng tay bị Chu Tự Nam siết chặt không thể thoát ra.
“Anh Nam, gì thế? Cái này là em tự mua mà…”
Chu Tự Nam như vớ cọng rơm cuối cùng giữa biển cả.
Lảo đảo chạy đến chỗ tôi.
“A Nam, em nghe thấy rồi đúng không? Không phải . Anh với ta thật sự không có gì cả.”
Hiểu lầm gỡ bỏ.
Nhưng… tất cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thấy tôi không phản ứng, Chu Tự Nam kéo Lâm Vi lại, bắt ta xin lỗi tôi.
Cô ta tóc tai rối bù, khóe mắt đẫm nước.
“Chị ơi, em sai rồi… chỉ cần chị vui, em quỳ xuống xin lỗi cũng .”
Vẫn là chiêu cũ: lấy yếu thế để áp chế.
“Được thôi, quỳ đi! Nhưng tôi vẫn sẽ không tha thứ.”
Tôi không chút do dự mà đáp.
Lâm Vi chết lặng, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Tôi quay sang Chu Tự Nam:
“Chu Tự Nam, đây chính là cái mà gọi là ‘người yếu thế’ đấy sao?”
“Anh rõ ràng biết ta từ đầu đến cuối chỉ giả vờ yếu đuối để chiếm thế thượng phong, chọn cách ngơ.”
Chu Tự Nam nghẹn lại, khóe mắt ửng đỏ.
Cuối cùng, cũng nhận ra: giữa tôi và , đã hoàn toàn chấm dứt.
Anh ôm chặt lấy tôi, thì thầm trong tuyệt vọng:
“A Nam, không ngoại .”
“Anh không muốn chia tay.”
Giọng khản đặc, mang theo sự khẩn cầu và đau đớn đến nghẹt thở.
“Xin em, cho một cơ hội nữa… chỉ một lần thôi.”
Tôi gạt tay ra khỏi người mình.
“Tại sao tôi phải tha thứ cho ?”
Chu Tự Nam vẫn không chịu buông tay:
“Anh không gì cả!”
Tôi bật , như thể vừa nghe một trò hề.
“Vậy thì sao? Không gì thì vô tội à?”
“Anh biết rõ Lâm Vi có ý đồ với mình, vẫn để ta vượt giới hạn.”
“Anh biết tôi là người không dễ nhượng bộ, mà vẫn đuổi Đinh Dao khỏi nhóm, chỉ để ép tôi cúi đầu.”
“Anh biết điểm yếu của tôi, nên mới sai Lâm Vi đến gặp tôi lấy tài liệu.”
“Anh biết những tổn thương tôi từng chịu, nên cũng biết phải gì để tôi đau hơn nữa.”
“Anh biết tất cả. Và vẫn .”
Mồ hôi hòa vào nước mưa chảy dài trên gương mặt, cuối cùng tôi vẫn không kìm , rơi nước mắt vì mối này.
“Tôi đã nhắc từ trước rồi, Chu Tự Nam.”
Cơ thể run lên, môi mấp máy, cuối cùng mới ra lời mà nên từ rất lâu:
“Xin lỗi…”
“Anh chưa bao giờ có cảm với ấy. Người , từ đầu đến cuối, chỉ có mình em.”
“Là quá tự phụ.”
“Anh chưa từng nghĩ sẽ thật sự em tổn thương.”
Lời ăn năn của Chu Tự Nam với tôi giờ đây chẳng còn chút ý nghĩa nào.
“Chuyện đã rồi thì đừng diễn vai hối hận nữa.”
Có thể những gì là thật.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ vấp ngã cùng một chỗ đến hai lần.
Càng không để ai có cơ hội tổn thương mình thêm một lần nào nữa.
16.
Chu Tự Nam không chấp nhận chia tay.
Trong những ngày cuối cùng trước khi tôi rời đi, gần như không rời tôi nửa bước.
Còn về phần Lâm Vi—
Chu Tự Nam đã đăng bài giải thích và xin lỗi công khai trên cả tường bè lẫn confession của trường.
Chỉ sau một đêm, Lâm Vi lại biến thành con chuột chạy qua đường, ai thấy cũng muốn đuổi đánh.
Trước khi rời đi, tôi nhờ luật sư soạn một lá thư cảnh cáo gửi thẳng cho ta.
Dù biết chẳng thể gì nhiều, cũng đủ để khiến ta sợ xanh mặt.
Lúc ta đến tìm tôi, mắt thâm quầng, lớp phấn dày cũng không che nổi vẻ tiều tụy.
Bạn thấy sao?