Quay lại chương 1 :
11.
Tôi chặn và xóa sạch toàn bộ thông tin liên lạc của Chu Tự Nam.
Anh có kiêu hãnh của , tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình.
Từ đó, chúng tôi không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.
Tôi đến tìm giáo sư hướng dẫn, hy vọng ông có thể đứng ra giúp để Đinh Dao quay lại nhóm.
Nhưng ấy từ chối.
“Loại người như ta, ai biết sau này có âm thầm giở trò gì với tôi không.”
“Công tư không phân minh, cái nhóm đó sớm muộn cũng bị ta hỏng. Tôi rút lui lúc này còn hơn.”
“Cho dù phải bắt đầu lại từ đầu, tôi cũng không ngại. Chỉ là sau này chắc phải phiền cậu nhiều đấy.”
Cô ấy tự tin đầy mình, còn tôi thì vẫn mang cảm giác áy náy.
Tôi mang toàn bộ số liệu và tài liệu mình đã sẵn đưa cho ấy.
Dù rất chi tiết, ấy vẫn phải cố gắng rất nhiều mới theo kịp.
May mắn thay, trời không phụ người có lòng, chẳng bao lâu ấy đã bắt kịp tiến độ.
Còn chuyện của Chu Tự Nam và Lâm Vi thì bị bàn tán khắp trường.
Ghế đôi ở hàng đầu trong lớp học chuyên đề của giáo sư nổi tiếng.
Cặp nhẫn đôi đặc biệt trên tay Lâm Vi.
Tấm ảnh chụp chung thân mật tại diễn đàn y học.
Áo đôi khi cùng nhau xếp hàng trong căng tin.
Bài viết trên tường confession cứ thế liên tục đăng tải.
【Không thể tin nổi! Lên chính thất thành công rồi đấy】
【Nữ chính thật thảm, bị đá ra ngoài như thế luôn】
【Khâm phục! Cô này đúng là cao tay, ai biết lớp đào tạo của Lâm Vi mở khi nào nhớ nhắn mình nhé】
…
Đinh Dao chạy đến, chìa điện thoại cho tôi xem bài đăng.
“Hai người đó công khai như chẳng phải là đang vả thẳng vào mặt cậu sao? Tớ nhớ Chu Tự Nam ngày xưa kín tiếng lắm mà, sao giờ thành ra thế này?”
Trong những bức ảnh, dù là góc nào, cũng đều cho thấy hai người họ vô cùng thân mật, chẳng khác gì cặp đôi đang đương nồng nhiệt.
Tôi chằm chằm vào cặp nhẫn đôi một lúc lâu.
Đó là cặp nhẫn mà Chu Tự Nam tự tay để kỷ niệm một năm chúng tôi nhau.
Lúc dọn dẹp, tôi đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn giữ lại chiếc nhẫn ấy.
Còn bây giờ, người đeo chiếc còn lại đã đổi thành người khác.
Chiếc nhẫn tôi đang cầm trên tay, cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ tênh.
“Phải rồi… Anh ấy đã thay đổi từ bao giờ nhỉ?”
Đinh Dao mím môi tôi.
Lặng lẽ lui ra khỏi phòng, để lại mình tôi trong ký túc xá.
Có những lời, chỉ cần đến đó là đủ.
Nỗi buồn cũng chỉ kéo dài một đêm.
Tôi chẳng còn sức đâu mà lo cho cảm của mình, càng không biết phải tự an ủi thế nào.
Vậy thì cứ mặc kệ nó tự do lan rộng.
Sáng hôm sau, tôi đã gọn gàng, tỉnh táo trở lại.
Lúc đó tôi đang dồn toàn bộ tâm trí để chuẩn bị cho suất học bổng nâng cao tại trường Y khoa KLA.
Toàn quốc chỉ có hai suất.
Ban đầu, tôi định sẽ cùng Chu Tự Nam đăng ký, cùng nhau cố gắng.
Nhưng giờ đây, chúng tôi đã đứng ở hai ngã rẽ khác nhau.
Giáo sư hướng dẫn của tôi là một ông già kỳ quái.
Chẳng bao giờ tham gia diễn đàn hay hội thảo nào, chỉ tâm vào nghiên cứu.
Trường cũng chẳng gì ông vì uy tín của ông quá lớn.
Ông lập dị và độc.
Mọi người đều gọi ông là: thầy Cổ.
Cổ đạo, như hòn đảo xa xôi lập giữa đại dương.
Ở một số phương diện, tôi và ông có chút giống nhau.
Khi thấy tôi xuất hiện trong phòng thí nghiệm, thầy Cổ nhíu mày thật sâu.
“Không phải tôi đã cho nghỉ mấy hôm rồi sao?”
Chuyện giữa tôi và Chu Tự Nam, ông cũng đã nghe phong thanh.
Còn gửi tin nhắn dặn tôi cứ nghỉ ngơi vài ngày.
Tôi : “Tương lai quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
Thầy tôi một hồi lâu, sau đó mới thở dài:
“Cô nghĩ thông là tốt. Vào việc đi.”
Khi tôi vừa quay đi, còn nghe ông lẩm bẩm phía sau:
“Đàn ông vốn chẳng tốt lành gì, còn thua cái ống nghiệm trên tay.”
Tôi bật dở khóc dở .
Ông dường như quên mất… mình cũng là đàn ông.
12.
Những ngày cắm đầu vào thí nghiệm khiến tôi quên cả thời gian.
Cũng tốt, ít ra tôi không còn thời gian để buồn bã u sầu.
Mãi đến khi mọi thứ ổn định lại, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi quay trở lại nhịp sống bình thường, tôi mới nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh có gì đó là lạ.
Chu Tự Nam đích thân lên tiếng bênh vực Lâm Vi, khiến dư luận bắt đầu xoay chiều.
Bức ảnh Lâm Vi đứng cúi đầu giữa trời mưa lan truyền khắp nơi.
Những lời đồn thổi về tôi cũng bắt đầu nổi lên như vũ bão.
Trên đường đi học, tôi nghe thấy tiếng xì xào phía sau.
Vài đang bàn tán rôm rả về chuyện đó.
“Tớ đã rồi mà, cũ của Chu Tự Nam có gì đặc biệt đâu, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, chắc hồi cấp ba bị bắt nạt nên tâm lý mới vặn vẹo thế.”
“Còn mấy số liệu kia, ai biết có phải tự đâu? Nghe bảo toàn do trai giúp.”
“Gì mà trai? Giờ là trai cũ rồi nhé!”
…
Tôi khựng lại, xoay người bước tới trước mặt họ.
“Những gì các vừa , tôi đã ghi âm lại hết rồi.”
Cả nhóm sững sờ nhau.
“Tôi bắt nạt ai à? Có bằng chứng không? Nếu không có, tôi sẽ báo công an, kiện các tội phỉ báng và tung tin sai sự thật.”
Cô đứng đầu nhóm lập tức hoảng hốt.
“Không… không phải bọn tôi … bọn tôi cũng chỉ là đọc mấy bài viết trên mạng thôi mà…”
Tôi rút điện thoại ra, tìm lại những bài viết đó.
Nội dung rất rõ ràng.
Không ngoại lệ, tất cả đều nhằm vào tôi.
Nào là bắt nạt người mới, gian lận học thuật, “ngực to não bé”, giả số liệu, thí nghiệm thì toàn do trai hộ.
Tôi đến phòng đào tạo, trường không muốn can thiệp.
“Chỉ là mấy bài viết trên mạng thôi, có gì mà phải to chuyện.”
“Em sắp tốt nghiệp rồi, mấy chuyện này sau cũng không ảnh hưởng gì đến em nữa đâu, thôi bỏ qua đi!”
Cảm giác như quay lại thời cấp ba.
Nhà trường luôn ngơ, chỉ muốn dẹp yên mọi rắc rối.
Nhưng tôi không còn là Thẩm Chi Nam của những năm đó nữa.
Nếu các người không quan tâm, thì tôi sẽ tự mình giải quyết.
Tôi lần lượt chụp lại tất cả các bài viết, thu thập mọi tin đồn, lời vu khống.
Rồi mang bằng chứng đến đồn công an.
Cảnh sát lần ra địa chỉ IP đăng bài.
Là từ một tiệm net cạnh trường.
Trong đoạn camera giám sát, người xuất hiện rõ ràng chính là Lâm Vi.
Mọi chuyện giờ đã quá rõ ràng.
Cảnh sát lập tức triệu tập, ta đến rất nhanh.
Còn dẫn theo cả Chu Tự Nam.
Bạn thấy sao?