Người đàn ông tôi đã suốt bảy năm.
Từ những ngày còn âm thầm thích ở cấp ba, đến lúc hai đứa chính thức nhau ở đại học.
Tình này, tôi đã đi qua bảy năm.
Tôi thở dài, nuốt lại cơn tức nghẹn nơi cổ họng.
“Anh nên thấy may mắn vì tôi là người có văn hóa, nếu không thì nước trong bình giữ nhiệt của tôi đã hắt thẳng vào mặt rồi đấy.”
Tôi quyết định cho cả hai một cơ hội nữa.
Tình cảm bảy năm, nếu buông là buông ngay thì quả thực không cam lòng.
“Chỉ lần này thôi.”
7.
“Em không cần mọi chuyện ầm ĩ như .”
Trong lúc ăn tối, Chu Tự Nam chủ nhắc đến chuyện trên tường tỏ .
“Chúng ta có thể ngồi lại chuyện tử tế.”
“Giờ thế này rồi, đúng là khó mà kết thúc yên ổn.”
Tôi ngẩng đầu lên, thẳng vào người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
Khuôn mặt này, từ hồi cấp ba đã luôn khiến tôi say mê.
Nếu một ngày nào đó thật sự không còn “sạch” nữa, liệu tôi có còn bị mê hoặc như trước không?
“Anh đang thử lòng em à? Hết lần này đến lần khác ép em nuốt giận, thử xem giới hạn của em đến đâu?”
“Nếu đúng là thì — em từ chối phục tùng.”
Kẻ lợi thì im lặng.
Người bị tổn thương thì gào thét trong tuyệt vọng.
Tôi tất nhiên sẽ không để mình trở thành kiểu người đó.
Chỉ đến khi mọi chuyện bắt đầu bất lợi cho , Chu Tự Nam mới chủ tìm cách giải quyết.
Anh thong thả gắp từng cọng hành lá trong súp nấm ra, rồi đặt bát trước mặt tôi.
“Vì chuyện này, bây giờ ấy ở trường bị mọi người tẩy chay không dám ngẩng đầu lên.”
“Hôm nay trong mưa, nhiều người chứng kiến. Có thể họ sẽ em bắt nạt em kết nghĩa.”
Sắc mặt bình tĩnh, chẳng để lộ lấy một chút cảm .
Như thể thật sự đang lo cho tôi.
Chu Tự Nam tôi, ánh mắt thẳng thắn, chờ đợi phản ứng của tôi.
Từ trước đến nay, Chu Tự Nam luôn là người lý trí, kiềm chế.
Và tôi cũng chưa từng là người muốn tranh giành cảm với ai.
Đây là lần đầu tiên, giữa chúng tôi xuất hiện mâu thuẫn vì một người thứ ba.
“Chu Tự Nam, em đã thích suốt bảy năm. Em thích vì khác biệt, vì luôn giữ mình.”
Chu Tự Nam sững người, không ngờ tôi lại ra câu đó lúc này.
“Em , có lẽ sẽ còn rất lâu nữa. Nhưng trái tim này, vẫn là của em.”
“Điều em cần là một trọn vẹn, và một Chu Tự Nam sạch sẽ.”
“Nếu muốn rời đi, em sẽ không giữ.”
“Nhưng em cũng sẽ không vì mà dừng bước.”
Một lúc lâu sau.
Chu Tự Nam cúi đầu.
“Anh biết… luôn biết mà.”
Giọng trầm thấp, mang theo bất lực và tiếc nuối.
8.
Chu Tự Nam nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn mọi cơ hội khiến Lâm Vi còn ảo tưởng.
Lâm Vi vốn đã không giỏi giang gì, chẳng mấy chốc bị cả nhóm thí nghiệm lập.
Trước kia nhờ “mối quan hệ” với Chu Tự Nam, ta còn mượn đủ thứ thiết bị.
Nhưng giờ đây, không ai buồn ta lấy một lần.
Những chuyện thế này, tôi chẳng cần ra tay hay ngấm ngầm ra hiệu gì cả.
Trong thời đại cảm chai sạn, người ta lại càng có đạo đức “mang tính tập thể”.
Ai chen ngang vào chuyện cảm của người khác đều bị khinh miệt.
Dù ở ký túc hay đi ngoài đường, Lâm Vi cũng bị chỉ trỏ, bàn tán.
Không chịu nổi ánh mắt soi mói và những lời xì xào sau lưng, ta ngày nào cũng phải trùm chăn khóc thầm.
Chưa đến nửa tháng, người đã gầy sọp đi thấy rõ, gương mặt cũng tiều tụy hẳn.
Chu Tự Nam lần nữa gặp lại Lâm Vi là ở khu xử lý rác thí nghiệm.
Giữa trưa nắng gay gắt, ta mặc váy ngắn, ngồi xổm giữa đống rác thải thí nghiệm,
Hoảng hốt lục tìm phần dữ liệu bị các thành viên nhóm vứt bỏ.
Đôi chân trắng muốt đã bị rạch thành nhiều vết xước nhỏ.
Dưới ánh nắng, những vết thương ấy trông vừa chói mắt, vừa gai người.
Vừa hay lúc ấy Chu Tự Nam đang định mang rác đến xử lý thì bắt gặp cảnh tượng đó.
Không kịp nghĩ gì, buông cả mớ đồ dễ vỡ trong tay,
Một tay kéo ta đứng bật dậy khỏi mặt đất.
“Em điên rồi à? Không biết ở đây nguy hiểm thế nào sao?”
Ánh mắt Chu Tự Nam tràn đầy tức giận và lo lắng.
“Anh trai…”
Khi thấy rõ người trước mặt là ai, nước mắt Lâm Vi lập tức tuôn trào.
Cô ta vốn đã đem lòng mến Chu Tự Nam, vì có tôi, mối đó bị xem là điều cấm kỵ không chạm tới.
Thời gian gần đây, bị cả nhóm tẩy chay, ta như bị dồn ép đến bờ vực sụp đổ.
Mà giờ lại người mình thương quan tâm như thế—
Cô ta chỉ hận không thể nhào ngay vào lòng , khóc một trận thật đã.
Chưa đầy nửa tháng, từng nhí nhảnh, hoạt bát ấy giờ đã tiều tụy đến mức này.
Chu Tự Nam đi tìm nhóm nghiên cứu của Lâm Vi.
Một thành viên trong nhóm lạnh lùng liếc ta:
“Loại người suy đồi đạo đức như ta, dữ liệu ra bọn tôi cũng thấy bẩn.”
Chu Tự Nam hiếm khi nổi giận, lần này đã thực sự phát cáu.
Anh kéo Lâm Vi đến thẳng chỗ tôi.
Giật lấy tập số liệu thí nghiệm tôi đang ghi chép, xé toạc ngay trước mặt.
Từng mảnh giấy bay tán loạn, che khuất ánh sáng cuối cùng trong mắt .
“Thẩm Chi Nam, đã theo lời em, giữ khoảng cách với ấy. Em còn muốn gì nữa?”
“Tại sao em không chịu buông tha cho ấy? Bắt nạt người yếu hơn, có khiến em thấy lấy lại lòng tự trọng đã đánh mất không?”
Ánh mắt tôi, giờ chỉ còn tràn ngập tức giận.
Tôi chưa từng thấy một Chu Tự Nam như thế.
Lạ lẫm đến rợn người.
Anh lạnh lùng tôi, từng lời ra còn lạnh hơn gió mùa đông:
“Em bướng bỉnh, lập dị như … chẳng trách trước kia lại bị bắt nạt.”
Câu ấy lập tức kéo tôi trở về những ký ức đen tối nhất trong cuộc đời.
Năm lớp 11, vì tính cách khép kín, tôi bị cả lớp lập, bắt nạt.
Họ dùng những lời độc ác nhất để châm chọc, mỉa mai tôi.
Những trò chơi khăm vô nhân tính khiến tôi ngày nào cũng mang thương tích đầy mình.
Bạn học thì bao che cho nhau, thầy thì giả vờ không thấy.
Một năm đó, là vết sẹo suốt đời tôi không thể xóa.
Là Chu Tự Nam đã xuất hiện, chấm dứt chuỗi ngày khốn khổ đó.
Khi ấy như một vị cứu tinh, đứng chắn trước tôi, ngăn tất cả lời đồn và chỉ trích.
Từ giây phút đó, đã bước vào tim tôi.
Và rồi, không thể thoát ra nữa.
“Thẩm Chi Nam, đừng biến mình thành kiểu người mà ghét nhất, đừng để phải hối hận.”
Hối hận vì đã bên tôi ngần ấy năm sao?
Tôi ngơ ngác người đàn ông trước mặt – người vừa mới đây còn là cả thế giới của tôi, giờ lại hóa thành kẻ mất kiểm soát.
Bạn thấy sao?