Tôi đỏ mặt, hơi ngại ngùng.
Sở Dịch tiếp tục : “Con mèo đó bị người ta cố cắt đứt đuôi rồi ném xuống nước. Nhưng khu vực đó đúng lúc camera bị hỏng, không tìm ra kẻ nào đã . Tôi nghĩ, nếu người đó đã một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
“Vì , suốt khoảng thời gian sau đó, tôi thường xuyên lui tới chỗ đó. Mà mỗi lần đến, tôi đều thấy cậu. Cậu cũng đang tìm thủ phạm, đúng không?”
Tôi kinh ngạc trước sự tinh ý của ta.
Thật sự, khoảng thời gian đó, mỗi tối tôi đều chạy bộ quanh hồ.
Không ngờ, cuối cùng cũng bắt .
Tên đó lén lút mò xuống gầm cầu, định lấy thứ gì đó trong ba lô để ném xuống hồ, tôi vừa hay thấy.
Lúc đó, tôi cầm cây gậy lao đến.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó tôi hơi liều lĩnh thật.
May mà lúc ấy có mấy người ở gần đó, nếu không, e là hắn đã chạy thoát.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên.
Tôi quay phắt sang Sở Dịch: “Người đã cùng tôi bắt hắn lúc đó… chẳng lẽ là cậu?”
Sở Dịch gật đầu, ánh mắt mang theo ý : “Là tôi. Lúc đó cậu chỉ chăm chăm kẻ ngược đãi mèo kia, không nhớ mặt tôi cũng là bình thường.”
Nhưng ta lại nhớ tôi.
Vậy nên, khi tôi đến xin số liên lạc, mới có thể thuận lợi lấy như .
“Sau này, khi biết cậu là con , tôi lại càng cảm thấy… hứng thú với cậu hơn.”
“Cậu tốt bụng, dũng cảm.”
“Khi cậu đứng cạnh Diệp Diễm, người đầu tiên tôi thấy luôn là cậu.”
“Lâm Du, cậu có một tâm hồn rực rỡ.”
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Sở Dịch.
Trong đôi mắt ấy, không hề có chút trêu chọc, chỉ tràn đầy sự chân thành và chờ đợi.
Tôi không muốn lừa dối ta.
Vậy nên, tôi kể hết sự thật về màn “thanh minh” kia cho ta nghe.
Nhưng sau khi nghe xong, Sở Dịch cũng không có phản ứng gì lớn.
Anh ta chỉ nhẹ:
“Cậu có thể thử ngay bây giờ.”
“Thử cái gì?”
“Thử bắt đầu thích tôi.”
10
Nửa chặng đường còn lại, tôi cũng chẳng biết mình đã vượt qua như thế nào.
Có lẽ vì ánh mắt của Sở Dịch quá nóng bỏng.
Tôi chỉ có thể nghiêng đầu, tựa vào cửa kính giả vờ ngủ.
Nhưng đầu óc thì rối tung, như bị hàng vạn giọng nhỏ vụn nhấn chìm.
…
Về đến nhà, cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường.
Ở nhà viết kịch bản, gọi điện tám chuyện với Diệp Diễm, nghe ấy than vãn về những đồng nghiệp mà ấy không ưa.
Chiều hôm đó, điện thoại tôi vang lên.
Tưởng là Diệp Diễm, tôi chẳng nghĩ nhiều, lập tức bắt máy.
“Alo?”
“Lâm Du.”
Tôi khựng lại: “Sở Dịch?”
“Là tôi.” Anh ta khẽ: “Không ngờ cậu vẫn nhớ giọng tôi đấy.”
Tôi im lặng, chỉ cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Sở Dịch : “Tôi lấy số cậu từ Diệp Diễm.”
“Ồ, có chuyện gì sao?”
“Cậu có kịch bản nào trong tay không?”
Tôi sững người: “Có. Mà sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Tôi học biên kịch ở đại học, luôn muốn trở thành một nhà biên kịch thực thụ.
Nhưng đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp, hết lần này đến lần khác bị từ chối.
Có vài dự án đã bàn bạc, rồi cũng chết yểu giữa chừng.
Có khi viết một nửa, dự án lại bị hủy.
Sở Dịch : “Đạo diễn Tằng Ký đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình thể loại trinh thám đô thị, hiện tại đang tìm biên kịch. Tôi sẽ gửi cậu email của ông ấy, cậu thử gửi kịch bản qua xem sao.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối ngay: “Tôi không đâu.”
Đó là Tằng Ký cơ mà!
Phim ông ấy bộ nào cũng là siêu phẩm, bao nhiêu diễn viên nhờ đó mà thành ảnh đế, ảnh hậu.
Ông ấy lại cực kỳ khắt khe với kịch bản, có khi phải trau chuốt vài năm mới bắt đầu quay.
“Không thử sao biết không ?”
Giọng Sở Dịch trầm ấm, mang theo sự kiên định.
“Lâm Du, cậu cũng rất giỏi. Hồi đại học, cậu thắng cuộc thi sáng tác kịch bản ngắn ba năm liên tiếp, là nhân vật nổi bật của khoa biên kịch.”
“Cậu có năng lực, có ý tưởng, chỉ thiếu một chút may mắn thôi.”
“Lâm Du, đừng tự đánh giá thấp bản thân.”
Tôi đứng trước cửa sổ, gương mặt mình phản chiếu trên kính.
Im lặng rất lâu.
Sở Dịch không hối thúc.
Chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi chớp chớp đôi mắt cay xè.
“Được, phiền cậu gửi email cho tôi nhé.”
“Được.”
“Sở Dịch.” Tôi khẽ : “Cảm ơn cậu.”
11
Phía đạo diễn Tằng Ký phản hồi rất nhanh.
Phản hồi dài dằng dặc, tôi chỉ có thể đọc rõ câu cuối cùng—
“Kịch bản còn non tay, vẫn có chỗ thiếu sót, có thể thấy biên kịch rất có tiềm năng, góc độc đáo, tư duy cách. Chào mừng gia nhập đội ngũ của chúng tôi, vui lòng kết để trao đổi thêm.”
Tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng xác nhận, đây không phải là mơ.
Tôi thực sự đã nhận lời mời từ đạo diễn Tằng Ký!
A a a a a a a!
Tôi nằm trên giường phấn khích tung một bài quyền.
Sau đó, ngay lập tức gọi điện báo tin cho Diệp Diễm.
“Quá tuyệt vời! Bảo bối! Cậu giỏi quá đi mất!”
Diệp Diễm cực kỳ phấn khích: “Sau này nếu cậu trở thành đại biên kịch, nhất định phải nâng đỡ con cá chép xui xẻo này nha! Hu hu, đến lúc đó tớ sẽ bám cậu chặt luôn!”
Tôi đảo mắt: Đến lúc tớ thành đại biên kịch, chắc chắn cậu đã là siêu sao rồi.”
“Hahahahahaha, đúng! Chúng ta cùng nhau bước trên con đường đầy hoa!”
Diệp Diễm còn có lịch trình, hai đứa không trò chuyện lâu.
Phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Tôi trần nhà, tâm trạng dần bình ổn lại.
Nhưng không kìm , trong đầu lại hiện lên hình bóng của ai đó.
Tôi nghĩ, tin vui này… có lẽ nên chia sẻ với ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, ấn gọi số của Sở Dịch.
Rất nhanh, ấy bắt máy.
Tôi cố gắng để giọng mình nghe thật bình thản: “Nói cậu nghe một tin tốt nè…”
Sở Dịch yên lặng lắng nghe.
Chờ tôi xong, ấy : “Chúc mừng cậu, biên kịch Lâm Du.”
Tôi đỏ mặt: “Tôi còn chưa phải mà…”
“Trong lòng tôi, cậu đã là rồi.”
Không đợi tôi gì, Sở Dịch tiếp tục hỏi: “Bây giờ cậu đang ở N thị sao?”
Tôi gật đầu: “Ừ, đang ở đây.”
“Tôi cũng đang việc ở đây.”
Giọng ấy dịu dàng, như cơn gió xuân ấm áp phả vào tai tôi:
“Muốn gặp nhau không, Lâm Du?”
Muốn gặp không…
Muốn gặp không…
Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh biến mất.
Chỉ còn một giọng sâu thẳm trong lòng đang hét lên.
Muốn!
Muốn gặp!
Tôi không ngờ vị trí của Sở Dịch lại gần nhà mình đến .
Vừa gửi xong địa chỉ, ấy đã khẽ: “Cậu chờ tôi, tôi đến đón.”
Chúng tôi gặp nhau ở cổng khu chung cư.
Xe ấy đậu bên đường, người dựa vào xe, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cúi đầu yên lặng đứng đó.
Càng đến gần, tim tôi càng đập mạnh hơn.
Khi chỉ còn cách ấy vài bước, Sở Dịch nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.
Rồi khẽ nheo mắt .
Tôi ấy, cuối cùng không kìm mà bước nhanh lên, dang tay ôm chặt lấy .
“Cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm lại sự tự tin.
Cảm ơn cậu đã khiến tôi cảm thấy mình cũng không quá tệ.
Cảm ơn cậu đã cho tôi biết, tôi cũng xứng đáng thương.
Sở Dịch hơi sững người, ngay sau đó, vòng tay ôm lấy eo tôi.
Giọng khẽ vang bên tai tôi: “Không cần cảm ơn.”
“Sở Dịch, tôi nghĩ… tôi không cần phải thử nữa.”
“Thử gì?”
“Thử thích cậu.”
Sở Dịch bật : Tại sao?”
“Bởi vì, tôi chưa bao giờ ngừng thích cậu cả.”
Cơn gió xuân buổi tối dịu dàng thổi qua.
Dưới ánh đèn đường, chúng tôi lặng lẽ ôm lấy nhau.
Không khí đang hoàn hảo, cho đến khi một tiếng hét chói tai vang lên.
“Ôi đệt?! Bảo bối?!!”
Tôi mở mắt ra.
Đối diện với ánh mắt trợn trừng của Diệp Diễm – nàng đang kéo vali, đeo khẩu trang.
“A a a a a! Cậu có bồ rồi sao?! Sao không với tớ?!”
Diệp Diễm quăng vali sang một bên.
Bừng bừng sát khí xông lại.
“Tớ phải xem thử là ai mà dám khiến cậu quên mất chị em của mình!”
“Tớ vất vả bay về đây để ăn mừng với cậu, mà cậu lại ôm đàn ông trước mặt tớ?!!”
Tôi cố gắng ngăn cản, thất bại hoàn toàn.
Sở Dịch đã buông tôi ra.
Anh ấy quay đầu Diệp Diễm, bình tĩnh tháo khẩu trang xuống.
“Chào cậu.”
Diệp Diễm chết sững.
Cô ấy tôi, lại Sở Dịch, lại tôi.
Cuối cùng, hai mắt trợn trắng, ngửa đầu ngất xỉu.
Tôi vội vàng lao tới đỡ ấy.
Diệp Diễm nhắm chặt mắt: “Đây là ảo giác, đây là ảo giác…”
12
“Đây không phải là ảo giác!!”
Diệp Diễm ngồi phịch trên sofa, trừng mắt tôi: “Cậu dám giấu tớ chuyện này lâu như ?!”
“Xin lỗi mà.” Tôi chột dạ: “Dù sao tớ cũng không ngờ…”
Tôi len lén ấy.
“Diệp Diễm, cậu giận à?”
“Giận chứ.”
Cô ấy vỗ lên tay tôi một cái: “Tớ chỉ giận vì cậu giấu tớ thôi!”
Sau đó, ấy khoác tay tôi, mỉm : “Thật ra, Sở Dịch cũng rất . Hai người ở bên nhau, tớ không có ý kiến gì hết.”
“Nhưng mà… cậu từng theo đuổi ấy mà?”
“Đúng, cậu cũng biết, tớ chỉ là mê trai đẹp thôi mà. Hơn nữa, lúc đó cậu giúp tớ theo đuổi ấy còn tích cực hơn tớ, tớ vốn dĩ cũng không đặt nặng chuyện này.”
Diệp Diễm : “Bảo bối, đừng nghĩ nhiều. Cứ thoải mái mà đương đi!”
Cô ấy ôm tôi: “Bảo bối của tớ tốt thế này, Sở Dịch kia cũng chỉ vừa đủ tiêu chuẩn để cậu thôi!”
Cô ấy vỗ vỗ tôi: “Nhanh nào, sửa soạn đi.”
“Sở Dịch vẫn còn chờ dưới lầu mà? Đi thôi, tớ mời hai người ăn tối!”
Nghe , mắt tôi bỗng nhiên cay xè.
Tôi và Diệp Diễm quen nhau hơn mười năm.
Ngoài cha mẹ, chúng tôi là những người hiểu nhau nhất trên thế giới này.
Cô ấy biết tôi sẽ cảm thấy áp lực vì chuyện ấy từng thích Sở Dịch.
Tôi cũng có thể nhận ra—
Cô ấy cảm thấy có lỗi vì sự theo đuổi thoáng qua của mình khi xưa.
Bề ngoài Diệp Diễm luôn có vẻ tùy tiện, thực ra rất tinh tế, luôn suy nghĩ rất nhiều.
Cô ấy sẽ nghĩ, có phải vì mình mà tôi và Sở Dịch đã bỏ lỡ nhau suốt bao năm qua không.
Tôi nắm lấy tay ấy.
“Cậu muốn ăn gì?”
Diệp Diễm quay đầu tôi, tôi liền vòng tay ôm cổ ấy:
“Hôm nay không đến chuyện giảm cân.”
“Tớ muốn ăn lẩu!” Diệp Diễm tôi chằm chằm: “Cậu bao không?”
“Bao!”
Tôi mơ màng mở mắt ra: “Alo?”
“Bản—” Tôi lắc lắc điện thoại: “Anh ấy có việc, đi trước rồi.”
Diệp Diễm bĩu môi: “Cũng , coi như ta biết điều.”
Tôi xoa đầu Diệp Diễm.
“Tối nay là đêm của hội chị em!”
Diệp Diễm tôi một cái: “Không sớm! Ăn xong lẩu, tớ muốn đi uống rượu!”
“Được, uống!”
“Không say không về!”
“Được, không say không về!”
“Bảo bối, cậu phải luôn luôn hạnh phúc!”
“Được! Luôn luôn hạnh phúc!”
HOÀN.
Bạn thấy sao?