Ngôi Sao Và Những [...] – Chương 4

8

Thật ra, những gì tôi thanh minh trên mạng, không phải toàn bộ đều là bịa đặt.

Thư và bữa sáng mà Diệp Diễm gửi cho Sở Dịch, đúng là phần lớn do tôi đưa.

Không chỉ , tôi còn giúp ấy tìm hiểu sở thích, gu lý tưởng của Sở Dịch.

Nhưng tin đồn trên mạng thì đủ kiểu, thật giả lẫn lộn, tôi cũng lười phân biệt.

Thế là tôi quyết định… hỏi thẳng người trong cuộc luôn cho nhanh.

Tôi lấy thời khóa biểu của Sở Dịch, rồi chạy đến tiết Chính trị, ngồi ngay bên cạnh ta.

“Chào cậu, cậu thích ăn gì?”

Tôi cầm một tờ giấy, bắt đầu khảo sát.

Sở Dịch giật mình, mất một lúc mới định thần lại, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đồ ngọt.”

Tôi không ngẩng đầu: “Thích môn thể thao nào?”

“Bơi lội.”

“Thích xem sách hay xem phim?”

“Phim.”

“Thích phim hài hay phim hành ?”

“Phim hành .”

Hết tiết học, tôi cảm ơn rồi cầm bảng khảo sát định rời đi.

Nhưng Sở Dịch lại chặn đường tôi.

“Này, cậu điều tra đời tư của tôi kỹ thế, tôi cũng hết với cậu rồi, cậu giúp tôi một việc không?”

Lúc đó, ta còn tưởng tôi là con trai.

Anh ta là trưởng câu lạc bộ bơi lội của trường, đang cần quay một video hướng dẫn cho thành viên mới.

Anh ta muốn tôi hỗ trợ quay hình.

Thôi rồi, vì hạnh phúc của thân, tôi đành hi sinh bản thân một chút.

Sau khi thay đồ bơi và đi ra, Sở Dịch tôi rồi :

“Sao cậu mặc kín mít thế?”

Tôi lười đôi co với ta: “Bắt đầu nhanh đi.”

Anh ta hướng dẫn tôi tác, ngay trước khi tôi xuống nước, đột nhiên nhỏ giọng dặn dò.

“À này, nhắc cậu một chút, lát nữa xuống nước đừng vội quá. Sức ép của nước rất lớn, nhớ bảo vệ tốt mấy chỗ quan trọng…”

Tôi nghe mà thái dương giật giật.

Da mặt tôi dày đến mấy cũng không chịu nổi nữa.

Tôi hít một hơi, đứng thẳng dậy, ta nhạt.

“Tôi là con . Cảm ơn.”

Buổi quay video hôm đó… tôi cũng không rõ rốt cuộc đã kết thúc kiểu gì.

Tôi chỉ nhớ loáng thoáng giọng của Sở Dịch hướng dẫn tôi.

“Đúng rồi, xuống thì hít vào, lên thì thở ra, xuống hít vào, lên thở ra…”

Nhưng chính ta… lúc đó cũng đơ người.

9

Cả nhóm xuống nửa đường thì gặp đoàn đạo diễn đang cuống cuồng chạy lên.

Thấy chúng tôi, họ như trút gánh nặng.

Luống cuống kéo tôi và Diệp Diễm xuống núi.

Lên xe về đến chỗ nghỉ, Giang Lam đã vội vàng chạy đến.

“Thật sự xin lỗi, chị Diệp Diễm! Tôi nghe nhầm thôi, thật sự không cố ý mà!”

Cô ta nước mắt lưng tròng, trông đáng thương không kể xiết.

Cơn giận trong tôi bùng lên.

Người của tôi còn chưa khóc, ta đã khóc cái gì?!

Giây tiếp theo, một bóng người lao vút ra từ bên cạnh tôi.

Diệp Diễm túm chặt tóc Giang Lam giật đến mức ta oai oái:

“Đồ lừa đảo! Con mụ khốn nạn! Cô rõ ràng cố ý!”

Giang Lam không diễn nổi nữa, lập tức đánh trả.

Nhưng lưng Diệp Diễm còn đang đau, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu.

Ồ hố? Đánh thân của tôi ngay trước mặt tôi à?

Tôi nhảy lò cò xông lên, từ phía sau quàng tay siết cổ Giang Lam buộc ta thả tóc Diệp Diễm ra.

“Nếu Diệp Diễm mà xảy ra chuyện gì, bà đây không để yên cho đâu!”

Ba người chúng tôi lao vào đánh nhau một trận tơi bời.

Đoàn chương trình đứng bên cạnh, hoàn toàn hóa đá.

Cuối cùng, nhân viên hốt hoảng chạy tới, tốn bao nhiêu sức mới tách cả bọn ra.

Sở Dịch đứng bên cạnh xem vui vẻ.

Trợ lý hỏi: “Anh không vào can ngăn à?”

“Sao phải vội? Cô ấy có thua thiệt đâu.”

Trợ lý ngớ người.

Lén liếc ông chủ nhà mình.

Anh ta không hề chớp mắt, cứ thế về phía ấy, ánh mắt dịu dàng như thể đang người khiêu vũ.

Nhưng mà… chỗ đó chỉ có ba người phụ nữ tóc tai bù xù đang đánh nhau.

Ừm.

Đúng là ảnh đế, cái gì cũng có thể ra nét si .

Tôi và Diệp Diễm phải ở lại phòng khám gần đó một đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở điện thoại xem hot search, suýt chút nữa tức đến xỉu.

Giang Lam mà lại ra tay trước?!

#Diệp Diễm và thân hành hung Giang Lam ngay tại hiện trường quay hình

Còn có cả video ba chúng tôi đánh nhau nữa.

Không thể tin nổi!

Thật sự không thể tin nổi!

Diệp Diễm tức đến mức lăn lộn trên giường.

Tôi thắc mắc: “Cậu không thanh minh à? Nói ta lừa cậu lên núi, suýt chút nữa xảy ra chuyện?”

“Không có bằng chứng!” Diệp Diễm nghiến răng: “Ai có thể chứng minh là ta lừa tớ lên núi? Trong ngành này gì cũng cần có bằng chứng, nếu không fan sẽ không tin đâu!”

“Chẳng lẽ cứ để ta vu oan cho bọn mình như sao?”

Dưới bài hot search đó, bình luận đã bùng nổ.

【Lại là hai người này à? Về nhà đi, Diệp Diễm, mang theo con họa của về luôn đi!】

【Hành hung ngay trước mặt mọi người? Cái này quá đáng rồi, Giang Lam tội nghiệp quá.】

【Tới mức này rồi thì báo cảnh sát chưa?】

【Tổ chương trình không quản lý gì à?】

【Hai con điên này có thể rời khỏi Lục Dã Tiên Tung không? Tôi thật sự sợ họ sẽ nhắm vào idol nhà tôi đấy.】

【Đệt, đúng ha! Sở Dịch cũng có mặt ở đó.】

【@Sở Dịch, ơi, bảo vệ bản thân đi.】

【@Sở Dịch, ơi, bảo vệ bản thân đi.】

【@Sở Dịch, ơi, bảo vệ bản thân đi.】

【@Sở Dịch, ơi, bảo vệ bản thân đi.】

Tôi: “……”

Bọn tôi là phần tử nguy hiểm à?

Nói chuyện kiểu này tổn thương người khác lắm đó.

Tôi tắt điện thoại, nằm ngửa trên giường, suy ngẫm về cuộc đời.

Ở giường bên cạnh, Diệp Diễm đột nhiên bật dậy, ôm chặt điện thoại.

“Vãi chưởng!”

“Sao thế?”

“Bảo bối, mau xem hot search đi!”

“Không xem! Toàn là chửi bọn mình!”

“Không phải!” Diệp Diễm sốt ruột, nhét thẳng điện thoại vào mặt tôi: “Là hot search mới!”

Tôi kỹ, rồi cũng giật mình ngồi bật dậy.

#Sở Dịch tạm dừng ghi hình, tuyên bố từ chối việc chung với Giang Lam

Gì đây?!

Tôi mở điện thoại, vội vàng nhấn vào xem.

Trên đó là bài đăng mới nhất trên Weibo của Sở Dịch.

Bài viết ngắn gọn, rằng có một nghệ sĩ họ Giang trong chương trình có phẩm hạnh không tốt, ta từ chối tiếp tục hợp tác, sẵn sàng bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho tổ chương trình.

Đính kèm là một đoạn video ghi lại từ camera hành trình.

Trong video, Giang Lam vừa hút thuốc vừa chửi rủa Diệp Diễm, còn bảo với trợ lý rằng muốn “cho ta một bài học.”

Trợ lý hỏi ta định thế nào.

Cô ta lạnh: “Dễ thôi, để ta qua đêm trên núi là mà.”

Bài hot search này lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Chẳng mấy chốc, nó đã leo lên vị trí số một.

Cùng lúc đó, công ty của Diệp Diễm cũng phản ứng rất nhanh.

Họ đăng một thông báo:

【Nghệ sĩ Diệp Diễm của chúng tôi bị kẻ có mưu đồ xấu lừa lên núi, dẫn đến chấn thương lưng nghiêm trọng hơn, tâm lý cũng chịu tổn thương lớn. Vì , khi thấy kẻ đã hãm mình, ấy đã có hành không lý trí. Chúng tôi xin lỗi về ảnh hưởng tiêu cực đã ra. Hiện tại Diệp Diễm đang tích cực điều trị, cố gắng hồi phục để sớm trở lại với khán giả.】

Ngay lập tức, Weibo của Diệp Diễm tràn ngập fan vào an ủi.

Toàn là những lời thương xót ấy.

Cô ấy vừa vừa trả lời từng bình luận.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, không cần lo lắng nữa rồi.

Nghĩ đến bài đăng của Sở Dịch, tôi có chút lòng.

Không kiềm , tôi mở lại trang cá nhân của ta, lướt xem thật lâu.

Sau đó, mở khung tin nhắn, gõ một câu:

“Cảm ơn.”

Chỉ là để tự trấn an bản thân thôi.

Mỗi ngày có biết bao nhiêu người nhắn tin cho ta, chắc chắn ta sẽ không thấy đâu.

Tôi nhắn xong liền định tắt điện thoại.

Không ngờ, ngay lập tức nghe thấy một tiếng “Đinh~”.

Tôi sững người ba giây, chằm chằm vào màn hình.

Là tin nhắn trả lời của Sở Dịch.

“Không cần cảm ơn.”

9

Sau một tuần nghỉ ngơi, chân tôi gần như đã khỏi hẳn.

Tổ chương trình đã hủy hợp đồng với Giang Lam ta rời đoàn từ hai ngày trước.

Bây giờ đang bận rộn đối phó với cơn bão tin tức tiêu cực bủa vây.

Công ty của Diệp Diễm cũng đã điều thêm hai trợ lý đến cho ấy, tôi ở lại chỉ khiến ấy phân tâm.

Vậy nên, sáng hôm đó, tôi nhắn cho ấy một tin, rồi thu dọn hành lý rời khỏi thôn Đào Hoa.

Ở đây tạm thời không có xe đi vào thị trấn, may mắn thế nào, tôi lại bắt một chiếc máy cày đi nhờ.

Chú tài xế rất hay chuyện: “Thôn này đẹp lắm à, năm nào cũng có nhiều người đến đây chụp ảnh.”

Tôi những hàng đào đang nở rộ xung quanh, gật đầu: “Đẹp thật.”

“Con , sao không ở lại chơi thêm mấy ngày? Rời đi thế này, không nỡ sao?”

Tôi giật mình, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.

Không nỡ.

Thật sự có chút không nỡ.

“Con , cho mà nghe, tháng 6 tháng 7 ở đây cũng đẹp lắm!”

Chú tài xế chuyện rất hào hứng, quay đầu lại chia sẻ về quê hương mà ấy tự hào.

Tôi chăm lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa theo.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy một chiếc xe tải nhỏ lao tới từ hướng ngược lại.

Con đường này rất hẹp, không đủ chỗ cho hai xe cùng đi qua!

“Chú ơi! Chú ơi! Xe kìa!”

Chú tài xế giật mình, vội vã đánh lái tránh sang một bên.

Nhưng xe máy cày vốn cồng kềnh, bẻ lái quá gấp, cả xe mất thăng bằng.

Cả người lẫn xe lao thẳng xuống ruộng lúa bên cạnh.

Tôi vừa lăn lộn vừa chật vật bò dậy khỏi ruộng, đúng lúc thấy một bàn tay vươn ra từ bờ ruộng.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi theo phản xạ nắm lấy, để người kia kéo mình lên.

Vừa phủi bớt bùn đất dính trên mắt, tôi lẩm bẩm: “Cảm ơn nhé.”

Khó khăn lắm mới lau sạch bùn đất trên mặt, tôi nheo mắt người trước mặt.

Khoảnh khắc rõ gương mặt ta, tôi hoang mang tột độ.

Tại sao?

Tại sao mỗi lần tôi nhếch nhác thảm nhất, Sở Dịch đều có mặt để chứng kiến?!

Bên kia, tài xế cũng tự mình bò lên .

Chú ấy xách hành lý của tôi lên: “Cô à, xe hư rồi, phải đi tìm người sửa, không chở đi nữa, xin lỗi nha.”

“Không sao, không sao đâu ạ.”

Tôi vội xua tay.

Chú tài xế lảo đảo rời đi, tôi và Sở Dịch đứng đó, nhau đầy bối rối.

Anh ta chỉ vào chiếc xe bảo mẫu đậu bên cạnh: “Hay là… tôi chở cậu đi?”

Tôi: “Vậy phiền rồi.”

Cũng chẳng còn cách nào khác.

Vừa vào xe, tôi lập tức cảm thấy lúng túng cực độ.

Xe sạch quá.

Còn tôi, cả người toàn là bùn đất.

Sở Dịch: “Không sao đâu, cứ ngồi đi.”

Tôi vẫn thấy ngại, cởi áo khoác ra, dùng mặt sạch của nó lót xuống ghế, rồi mới dám ngồi xuống.

Bên trong xe yên tĩnh đến mức có chút gượng gạo.

Tôi gượng: “Đúng là trùng hợp thật, lại gặp cậu ở đây.”

“Không trùng hợp.”

“Hả?”

Sở Dịch quay đầu tôi: “Nghe Diệp Diễm cậu sắp đi rồi, tôi đặc biệt tới tìm cậu.”

Tôi sững sờ ta, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Sở Dịch chống khuỷu tay lên đầu gối.

Hai bàn tay đan vào nhau, đốt ngón tay trắng bệch.

Nhìn qua có vẻ hơi căng thẳng.

Anh ta dừng lại hai giây, rồi mới mở miệng: “Trước đây, trên mạng cậu từng cậu thích tôi…”

Tôi trợn tròn mắt, liên tục xua tay.

Nhưng ta không tôi, tiếp tục : “Cậu cậu từng gửi thư cho tôi, từng đưa bữa sáng cho tôi…”

Tôi xua tay còn dữ dội hơn, vừa định mở miệng phủ nhận, thì nghe ta tiếp:

“Nếu tôi sớm biết đó là cậu, tôi đã đồng ý rồi.”

Ầm——

Như một tiếng sét đánh ngang đầu.

Tôi ngơ ngác ta.

Quên cả việc vẫy tay.

Quên cả việc phản bác.

Ngay cả tim cũng lỡ một nhịp.

Đầu óc ù ù một lúc lâu, tôi khô khốc lên tiếng: “Cậu đang đúng không?”

Sở Dịch nghiêm túc hỏi lại: Tại sao lại nghĩ ?”

“Bởi vì… thư Diệp Diễm đưa cậu không nhận, quà cậu cũng không lấy, sao cậu lại muốn nhận của tôi?”

“Liên quan gì sao?” Sở Dịch càng khó hiểu: “Cậu ấy là cậu ấy, cậu là cậu, hai người đâu phải cùng một người.”

Tôi bắt đầu sốt ruột: “Nhưng Diệp Diễm xinh đẹp, chuyện hay, lại tốt bụng…”

“Cậu cũng rất tốt mà.”

Một câu của Sở Dịch khiến mọi lời phản bác của tôi nghẹn lại trong cổ họng.

Ánh mắt ta, cũng không giống như đang .

Sở Dịch trầm ngâm một lúc rồi : “Cậu có biết không? Hồi đại học, tôi rất ít khi cho người khác số liên lạc.”

Tôi khó hiểu ta.

Rõ ràng, lúc tôi xin là ngay mà?

“Chuyện tôi đưa số cho cậu, là vì tôi nhận ra cậu.”

Sở Dịch : “Ngày nhập học năm đó, ở hồ nhân tạo có một con mèo con bị rơi xuống nước. Lúc tôi cứu nó lên, chính cậu là người đã đưa tay kéo tôi.”

Tôi kinh ngạc: “Cậu nhớ tôi sao?”

“Nhớ chứ.” Sở Dịch bật : “Chỉ là lúc đó tôi tưởng cậu là con trai, còn nghĩ thầm sao cậu lại trông trắng trẻo thế.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...