Khi Hứa Ngọc Đường gặp khó khăn về tài chính, đã từng nghĩ đến việc liên lạc với Thẩm để xin thêm một khoản tiền.
Nhưng vì chúng tôi đã chuyển nhà, bà ấy không thể tìm thấy thông tin liên lạc của Thẩm.
Lần này, cả gia đình Hứa Ngọc Đường đến thành phố của tôi là bởi vì Trình Phong mức bệnh ung thư, bọn họ muốn đến bệnh viện lớn ở chỗ chúng tôi để điều trị.
Nhưng Hứa Ngọc Đường không gom đủ tiền cho ca phẫu thuật của Trình Phong.
Người thân trong gia đình có thể mượn đều đã mượn hết, vẫn còn thiếu ba mươi vạn.
Trong thế tuyệt vọng, Hứa Ngọc Đường đã tìm kiếm thông tin khắp nơi, cuối cùng tìm địa chỉ công ty của Thẩm ở trên mạng.
Cô tìm đến công ty của Thẩm, vừa mở miệng đã cầu Thẩm cho mượn năm mươi vạn.
Phí phẫu thuật của Trình Phong còn thiếu ba mươi vạn, bà ấy lại mở miệng mượn năm mươi vạn, còn tính toán hai mươi vạn để nâng cao chất lượng cuộc sống cho bản thân .
Nói là mượn thực tế chưa từng nghĩ đến việc trả lại.
Thật sự là ma cà rồng, gặp ai cũng muốn hút máu.
13
Cô Thẩm không đồng ý, Hứa Ngọc Đường liền ngồi lại trong văn phòng của Thẩm không chịu rời đi.
Bà ấy kêu gào thảm thiết: "Cô Thẩm, tôi mang thai mười tháng không dễ dàng gì, đứa con tôi đau đớn sinh ra lại giao cho , bây giờ tôi gặp khó khăn, không nên giúp sao?"
Cô Thẩm không bị Hứa Ngọc Đường giăng bẫy đạo đức: "Cô cũng biết mang thai mười tháng không dễ dàng, tại sao khi Tiểu Tịch lạc mất bảy lần lại không gì? Có ai mẹ như không? Ngày trước tôi đã thủ tục nhận nuôi Tiểu Tích theo đúng quy định, bây giờ Tiểu Tích đã không còn quan hệ gì với . Xin lỗi, tôi không thể giúp ."
Hứa Ngọc Đường đã lường trước Thẩm sẽ từ chối mình, trước khi đến bà ấy đã chuẩn bị tâm lý, chủ yếu chính là không biết xấu hổ.
"Cô doanh nghiệp lớn như , năm mươi vạn đối với chẳng thấm vào đâu, sao lại nhẫn tâm như ? Dù hiện tại Tịch Tịch có gọi là mẹ cũng không thể thay đổi việc tôi mới là mẹ ruột của con bé, giúp tôi thì cũng coi như giúp Tịch Tịch."
"Da mặt dày thật đấy." Cô Thẩm lạnh lùng : "Xin rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Hứa Ngọc Đường vẫn không chịu rời đi: "Xem chuyện kìa, nếu không phải thực sự gặp khó khăn, tôi cũng không muốn đến tìm ."
"Nếu đã không muốn giúp, tôi sẽ phải chặn Tịch Tịch ở cổng trường con bé, nghe hiện giờ con bé đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, áp lực học tập rất lớn, đến lúc đó ảnh hưởng đến trạng thái học tập của con bé, đừng trách tôi không nhắc nhở trước."
Khuôn mặt Thẩm tối sầm lại: "Cô dám phiền Tiểu Tích thử xem?"
Hứa Ngọc Đường tự cho rằng đã nắm điểm yếu của Thẩm, kiêu ngạo : "Tôi là mẹ ruột của Tịch Tịch, có gì mà tôi không dám?"
"Cô thật vô liêm sỉ." Cô Thẩm gọi điện thoại, hai bảo vệ đến mời Hứa Ngọc Đường rời đi.
Khi bà ấy đi qua khu vực văn phòng, còn lớn tiếng : "Con của giám đốc các người, Tịch Tịch, không phải là con ruột, tôi mới là mẹ ruột của con bé."
Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao.
Cô Thẩm tức giận xoa xoa thái dương, gọi điện thoại cho tôi.
"Tiểu Tích, tan học mẹ đến đón con, mẹ đến nơi sẽ gọi điện thoại cho con, con nhận điện thoại thì mới ra ngoài."
Trong lòng tôi có hơi lo lắng, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên Thẩm mới bảo tôi không ra khỏi trường học.
Tôi đáp: "Vâng, mẹ, con sẽ chờ mẹ ở trường, mẹ lái xe đi đường cẩn thận nhé."
"Được rồi." Cô Thẩm lại dặn dò: "Tiểu Tích, nếu có ai đến trường tìm con, con không cần để ý, cứ để mẹ xử lý."
Tôi trả lời: "Vâng, con biết rồi, mẹ."
Hứa Ngọc Đường sau khi rời công ty của Thẩm đã đến trường tôi.
Chúng tôi đang trong giờ học, bà ấy lại với bảo vệ: "Tôi là mẹ của Tịch Tịch, lớp 12A, trong nhà có việc gấp, chồng tôi bệnh nặng phải nhập viện rồi, phiền cho con bé ra ngoài một chút."
Khi tôi nhận tin tức, nhớ lại lời dặn dò của Thẩm, tôi đã không ra ngoài gặp Hứa Ngọc Đường.
Hứa Ngọc Đường đã rối ầm ĩ một hồi ở cổng trường, cuối cùng bị bảo vệ mời đi.
Bạn thấy sao?