Ngôi Sao Nhỏ May [...] – Chương 6

10

 

Tôi không biết Thẩm và Hứa Ngọc Đường đã chuyện gì.

 

Sau khi về nhà, thái độ của Hứa Ngọc Đường với tôi hoàn toàn thay đổi.

 

Bà ấy luôn nở nụ , hiếm khi không mắng chửi hay đánh đập tôi, còn vừa lau nhà vừa ngân nga hát.

 

Tối hôm đó, khi Trình Phong tan , Hứa Ngọc Đường và ông ấy vào phòng, đóng cửa lại, bàn bạc gì đó bên trong.

 

Do tò mò, tôi lại gần cửa phòng, mơ hồ nghe thấy Hứa Ngọc Đường và Trình Phong đang về việc nhận nuôi gì đó, sẽ để tôi con của Thẩm.

 

Khoảng ba ngày trôi qua.

 

Hứa Ngọc Đường dẫn tôi đến gặp Thẩm, thủ tục nhận nuôi.

 

Tôi đi theo Thẩm về nhà .

 

Cô Thẩm chuẩn bị cho tôi một căn phòng, bên trong bày đầy búp bê, trang trí giống như phòng của một nàng công chúa.

 

với tôi: "Tịch Tịch, từ giờ con có thể gọi mẹ là mẹ rồi, sau này mẹ Thẩm chỉ có con là con , sẽ không có đứa trẻ nào khác."

 

"Cô Thẩm không muốn sinh em bé sao?" Tôi ngạc nhiên , nhận ra mình vẫn chưa thay đổi cách xưng hô nên vội vàng sửa lại: "Mẹ không muốn sinh em bé sao?"

 

Cô Thẩm gật đầu: "Ừ, mẹ không muốn sinh, mẹ là người theo chủ nghĩa độc thân."

 

Cô Thẩm đã đổi tên mới cho tôi, ghi vào sổ hộ khẩu nhà .

 

Tên mới của tôi là Thẩm Tích.

 

Yêu quý là nghĩa của chữ "Tích".

 

Cô Thẩm tôi là món quà mà ông trời ban tặng cho , sẽ trân trọng tôi.

 

Kể từ khi Thẩm trở thành mẹ mới của tôi, cuộc sống của tôi đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

 

Cô gửi tôi đi học ở trường tốt nhất trong vùng.

 

Cô rất quan tâm đến sự phát triển của tôi, cưng chiều tôi như một nàng công chúa, đồng thời cũng nghiêm khắc trong việc giáo dục tôi.

 

Nghe , Trình Phong và Hứa Ngọc Đường đã đưa Trình Nghị đến một trường mẫu giáo không tồi.

 

Bọn họ còn mua chiếc xe nhỏ mà tôi luôn mong ước, mỗi sáng Trình Phong lái xe đưa Trình Nghị đến trường mẫu giáo.

 

Trình Phong và Hứa Ngọc Đường cũng ít cãi vã hơn rất nhiều, cuộc sống ngày càng trở nên tươi sáng hơn.

 

Chúng tôi sống không xa nhau bọn họ chưa một lần đến thăm tôi.

 

Cô Thẩm mua cho tôi một cái đồng hồ điện thoại mới, mỗi lần ra ngoài đều nắm tay tôi, không rời mắt khỏi tôi, sợ tôi đi lạc.

 

So sánh lại, tôi mới nhận ra, trước đây Trình Phong và Hứa Ngọc Đường không phải vô tâm, tôi đi lạc bảy lần cũng không phải chỉ là trùng hợp.

 

Bọn họ thực sự không muốn có tôi.

 

May mắn thay, tôi đã gặp Thẩm, nếu không có lẽ tôi không thể bình an lớn lên.

 

Vào ban đêm, Thẩm ru tôi ngủ, tôi nắm tay , chạm vào cổ tay thấy có một vết sẹo.

 

Tôi vừa đau lòng vừa tò mò: "Mẹ ơi, sao trên cổ tay mẹ lại có vết sẹo ? Có phải do vô bị d.a.o cắt không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...