Ngôi Sao Nhỏ May [...] – Chương 5

Nghe đến hamburger và khoai tây chiên, hai mắt tôi sáng lên, vô cùng thèm thuồng, cũng sớm quên sạch nỗi sợ trận đòn măng xào thịt ngày hôm qua.

 

Tôi chạy tới nắm tay Hứa Ngọc Đường, nịnh nọt: "Mẹ ơi, con cũng muốn ăn hamburger và khoai tây chiên, con cũng muốn đi."

 

"Con đúng là tham ăn." Hứa Ngọc Đường hất tay tôi ra, bế Trình Nghị lên, liếc tôi một cái: "Con ở nhà bài tập đi, nếu con nghe lời, mẹ sẽ mua hamburger mang về cho con ăn. Không nghe lời thì chỉ có măng xào thịt thôi."

 

Biểu cảm của Hứa Ngọc Đường khiến tôi sợ hãi, tôi vội vàng hứa: "Dạ, con nghe lời, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà."

 

Trước khi đi, Hứa Ngọc Đường chỉ vào bàn ăn, một câu: "Trước khi mẹ về, nếu đói thì ăn táo và bánh quy đỡ đi."

 

"Dạ, mẹ, con biết rồi." Tôi cố tỏ ra thật ngoan ngoãn.

 

Tiễn mẹ và em trai ra đến cửa, tôi cứ chằm chằm vào bóng lưng mẹ, hy vọng bà sẽ bất ngờ đổi ý và cho tôi đi cùng.

 

Tôi thật sự rất muốn ăn hamburger và khoai tây chiên.

 

Nhưng Hứa Ngọc Đường không quay đầu lại, bế Trình Dịch khuất khỏi tầm mắt tôi.

 

9

 

Tôi thất vọng đóng cửa lại, trở về nhà.

 

Đồng hồ điện thoại của tôi đã biến mất, chắc là sáng nay Trình Phong đi đã mang đi bán rồi.

 

Tôi ăn một quả táo và hai cái bánh quy để lót dạ, rồi bắt đầu cúi đầu bài tập.

 

Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc mẹ và em trai nhanh chóng trở về, mang hamburger và khoai tây chiên cho tôi.

 

Nhưng đến tận hai giờ chiều, Hứa Ngọc Đường vẫn chưa về.

 

Tôi đói đến mức không chịu nổi nữa, đành mở cửa ra ngoài, đi xuống tầng dưới dạo một vòng quanh tiệm tạp hóa.

 

Không ngờ, tôi lại gặp Thẩm trong khu nhà.

 

Thì ra ấy có sống trong khu nhà của tôi, trưa nay đến nhà ăn cơm, bây giờ đang chuẩn bị về.

 

Cô Thẩm hỏi tôi: "Tịch Tịch, sao con lại ở đây một mình? Bố mẹ con đâu?"

 

Tôi ngoan ngoãn trả lời: "Bố con đi rồi, mẹ đưa em trai đi công viên giải trí."

 

Bụng tôi phát ra tiếng ọc ọc vì đói.

 

Cô Thẩm nghe xong biết ngay tôi chưa ăn trưa, bảo: "Đi nào, đưa con đi ăn gì đó."

 

Tôi nhớ đến lời mẹ dặn trước khi ra khỏi nhà, bảo tôi phải ngoan ngoãn ở nhà.

 

Nếu bà ấy biết tôi ra khỏi khu nhà, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng.

 

Tôi lắc đầu: "Không đâu Thẩm, con không thể ra khỏi khu nhà, nếu không mẹ con sẽ mắng con."

 

Cô Thẩm nắm tay tôi, dẫn tôi đến ngồi ở băng ghế trong khu nhà rồi : "Vậy gọi đồ ăn ngoài cho con nhé? Con muốn ăn gì?"

 

Tôi l.i.ế.m môi, không dám là tôi muốn ăn hamburger và khoai tây chiên.

 

Cô Thẩm nhận ra , ân cần : "Cô sẽ gọi cho con hamburger và khoai tây chiên không? Dù không tốt cho sức khỏe lắm thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao."

 

Cô Thẩm gọi hamburger và khoai tây chiên, chỉ mất hai mươi phút là đồ ăn đã đưa tới.

 

Tôi ngồi trên băng ghế trong vườn hoa của khu nhà ăn đồ ăn, Thẩm ngồi bên cạnh tôi, hỏi sao tôi không đeo đồng hồ điện thoại.

 

Tôi đồng hồ điện thoại đã bị bố tôi đem đi bán rồi.

 

Cô Thẩm thở dài, hỏi tôi: "Tịch Tịch, con có muốn con của không? Cô nhất định sẽ cưng chiều con như một nàng công chúa nhỏ."

 

"Con đồng ý!" Tôi thật sự muốn con Thẩm, bởi vì tôi cảm nhận sự ấm áp từ  trên người .

 

Không biết Thẩm hay thật.

 

Khi tôi ăn một nửa, Hứa Ngọc Đường và Trình Phong trở về.

 

Hứa Ngọc Đường thấy tôi và Thẩm ngồi cùng nhau, tôi còn đang ăn hamburger và khoai tây chiên, bà ấy vô cùng tức giận.

 

Mặt bà ấy tối sầm lại, khó chịu : "Tịch Tịch, mẹ đã dặn con phải ngoan ngoãn ở nhà rồi cơ mà? Sao con lại tự ý xuống đây? Còn ăn đồ của người lạ nữa? Con có biết như rất nguy hiểm không?"

 

Hứa Ngọc Đường xong, bà ấy giật lấy nửa vái hamburger còn lại trong tay tôi, ném vào trong thùng rác, ném luôn cả phần khoai tây chiên còn lại: "Không ăn!"

 

Mẹ đã thất hứa, không chỉ không mua hamburger và khoai tây chiên về cho tôi, mà còn không cho tôi ăn những thứ mà Thẩm mua cho.

 

Nhưng tôi rất đói, người đói bụng muốn ăn là có lỗi sao?

 

Tôi uất ức rơi nước mắt: "Mẹ ơi, Thẩm là người tốt, con đã từng đến nhà ấy rồi, ấy không phải người lạ."

 

Hứa Ngọc Đường tôi với vẻ mặt khó chịu, kéo tay tôi, muốn lôi tôi về nhà, nghiến răng : "Về nhà sẽ xử lý con!"

 

Cô Thẩm gọi bà ấy lại: "Chị Hứa, chúng ta chuyện một lát không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...