3
Muốn về nhà, tôi phải băng qua ngã tư đối diện.
Cô giáo đã dạy chúng tôi là đèn đỏ thì dừng, đèn xanh mới đi.
Mỗi lần Trình Phong và mẹ dẫn tôi đi qua đèn giao thông, bọn họ đều bảo không cần đèn xanh đèn đỏ, không có xe là có thể đi qua.
Vì , bây giờ tôi không chắc chắn là đèn đỏ đi hay đèn xanh đi.
Thôi, cứ nghe lời giáo .
Khi đèn đường sáng lên, tôi bước qua vạch sang đường.
Đây là lần đầu tiên tôi tự mình qua đèn giao thông, tôi rất sợ hãi.
Khi đi đến giữa đường, có ai đó nắm lấy tay tôi.
"Bé con, sao con lại qua đường một mình? Như nguy hiểm lắm. Bố mẹ con đâu?" Người chuyện là một trẻ trung và xinh đẹp.
Cô ấy ôm một con mèo cam trong tay, tay còn lại nắm lấy tay tôi.
Tay ấy rất ấm áp sự ý của tôi đều bị thu hút vào con mèo ấy đang ôm trong lòng.
Con mèo đó trông giống hệt Tiểu Cam mà tôi từng nuôi, chỉ là bây giờ nó đã lớn hơn nhiều, trên mình đang mặc một bộ quần áo mèo rất tinh xảo.
"Tiểu Cam, Tiểu Cam." Tôi gọi tên con mèo.
"Meo~~~" Tiểu Cam hớn hở đáp lại tôi.
Tôi nhận ra nó, đây chính là con mèo của tôi.
Sau khi băng qua đèn giao thông, người kia thả tay tôi ra, ngồi xuống hỏi: "Bé con, bố mẹ con đâu?"
Tôi òa khóc, đưa tay vuốt ve con mèo trong lòng : "Cô ơi, bố mẹ con không cần con nữa rồi, cũng giống như lúc bọn họ vứt bỏ Tiểu Cam, bây giờ bọn họ cũng bỏ rơi con rồi, hu hu..."
4
Cô ấy tên là Cô Thẩm, nắm lấy dây xích mèo, để con mèo xuống đất.
Cô ôm tôi vào lòng, an ủi: "Đừng khóc, từ từ , cho biết con tên gì, tại sao lại băng qua đường một mình?"
Tôi khóc đến thở không ra hơi: "Con tên là Tịch Tịch, bố dẫn con đi siêu thị mua nước tương, bố quay lại lấy đồ rồi, mười mấy phút sẽ quay lại tìm con con đợi mãi mà bố vẫn chưa quay lại. Đây là lần thứ bảy con bị lạc, chắc là bố không cần con nữa."
Cô Thẩm càng nghe sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho tôi: "Vậy mẹ con đâu? Mấy lần trước con bị lạc, mẹ con sao?"
Tôi tủi thân đáp: "Mẹ là do con tự chạy lung tung rõ ràng lần nào cũng là bố bỏ con lại, con luôn ngoan ngoãn ở nguyên chỗ đó chờ bọn họ quay lại tìm..."
Nghe tôi xong, Cô Thẩm nắm tay tôi rồi : "Tịch Tịch, sống ở khu chung cư phía trước, con theo về nhà trước không? Mọi chuyện còn lại để lo."
"Vâng." Tôi gật đầu.
Trên đường đi, Cô Thẩm kể rằng đã nhặt con mèo này ba năm trước ở bồn hoa đối diện ngã tư.
Cô tận mắt thấy Trình Phong ném Tiểu Cam vào bồn hoa rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoái đầu lại.
Tôi thích Cô Thẩm, có thể chăm sóc Tiểu Cam tốt như , chắc chắn là người có lòng kiên nhẫn và đầy thương.
Bạn thấy sao?