Ngôi Sao Nhỏ May [...] – Chương 10

Sau khi các học đọc bài viết, dư luận đã thay đổi.

 

【Hóa ra mẹ ruột của Thẩm Tích lại ích kỷ như ? Đến cả con ruột cũng sẵn sàng bỏ rơi, chẳng trách Thẩm Tích lại có thái độ lạnh nhạt với bà ấy.】

 

【Bị lạc bảy lần, nghĩ kĩ lại thật đáng sợ. Nếu Thẩm Tích không gặp mẹ nuôi bây giờ, có lẽ đã xảy ra chuyện bất trắc từ lâu rồi. Tôi rút lại những gì đã trước đây.】

 

【Đó là bố dượng của Thẩm Tích mắc bệnh ung thư, chứ không phải bố ruột, huống hồ bố dượng này hồi nhỏ còn đối xử không tốt với Thẩm Tích, không giúp cũng là bình thường.】

 

【Tôi đột nhiên hiểu mẹ nuôi của Thẩm Tích, tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống, tiêu năm mươi vạn cho mẹ đẻ của Thẩm Tích chẳng phải là lãng phí sao?】

 

Tôi rất hài lòng với kết quả này.

 

Khi Hứa Ngọc Đường lại xuất hiện ở cổng trường rối, các học đi ngang qua đều bà ấy bằng ánh mắt khinh bỉ.

 

【Thẩm Tích thật là bất hạnh khi có một người mẹ như .】

 

【Cần chồng mà không cần con , bà ta nghĩ gì ? Tôi có thể tưởng tượng ra cuộc sống của bà ta khi về già nhất định sẽ rất thảm.】

 

【Bà ta còn không biết xấu hổ chạy đến trường ầm ĩ mất hết mặt mũi, phải quay video để lên hot search.】

 

Hứa Ngọc Đường sững sờ, bà ấy nghĩ rằng đến đây rối, người xấu hổ sẽ là tôi.

 

Bà ấy nghĩ rằng người khác sẽ tôi bất hiếu, không hiểu sao mọi người lại chỉ trích bà ấy.

 

Cô Thẩm đã bỏ tiền ra, mời một số người lang thang sống ngoài đường đứng ở góc phố đối diện theo dõi Hứa Ngọc Đường.

 

Khi tiếng chuông vào học vang lên, một vài người đàn ông xăm mình đi qua, ngậm thuốc lá, cà lơ phất phơ : "Cô ơi, thôi đủ rồi đấy. Nếu không đi, mấy em chúng tôi sẽ phải mời rời đi."

 

Nói là mời bọn họ không hề khách sáo chút nào.

 

Hứa Ngọc Đường mắng mỏ, cuối cùng cũng phải rời khỏi trường tôi.

 

Bà ấy căm hận tôi, nghiến răng : "Thẩm Tịch, mày là đứa con bất hiếu, sớm biết thế này lúc trước mang thai mày, tao nên bỏ mày đi!"

 

"Mày không nhận mẹ ruột, thấy c.h.ế.t không cứu, mày sẽ gặp quả báo đấy!"

 

Cái gì chứ? Đến bây giờ bà ấy vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình.

 

Nhân quả tuần hoàn, ai đang phải gặp quả báo đã quá rõ ràng.

 

15

 

Hứa Ngọc Đường yên tĩnh mấy ngày, lại ngóc đầu trở lại.

 

Lần này, bà ấy bảo Trình Nghị thêm tôi vào WeChat, để cậu ấy đến công tác tư tưởng cho tôi.

 

Khi tôi rời khỏi nhà, Trình Nghị vẫn còn nhỏ.

 

Nhiều năm không liên lạc, không gặp mặt, chúng tôi không có cảm gì cả.

 

Không biết Hứa Ngọc Đường đã truyền bá tư tưởng gì cho Trình Nghị, mà giờ đây cậu ấy lại thể hiện vẻ ghen tị với cuộc sống hiện tại của tôi.

 

Trong lời của cậu ấy đều là mong tôi giúp cậu ấy sống tốt hơn.

 

Tại sao tôi phải ?

 

Tôi là con của Thẩm, tôi đi theo mới sống những ngày tháng tốt lành Thẩm và gia đình Hứa Ngọc Đường không có bất cứ quan hệ nào, tại sao tôi phải giúp họ?

 

Tôi kiên quyết từ chối.

 

Trình Nghị đe dọa tôi: "Được thôi, Thẩm Tịch, nếu mày đã tàn nhẫn như thì đừng trách bọn tao không khách sáo."

 

Quả nhiên, không thể ăn chung một nồi cơm không thể ra hai loại nguoeif.

 

Trình Nghị đã thừa hưởng tính ích kỷ của Hứa Ngọc Đường và Trình Phong.

 

Tôi lập tức chặn Trình Nghị.

 

Gia đình bọn họ yên tĩnh vài ngày, rất nhanh sau đó, ngày thi đại học của tôi đã đến.

 

Sáng sớm, mắt phải tôi đã giật liên tục.

 

Người ta thường mắt trái giật thì có tiền tài, mắt phải giật thì có tai họa.

 

Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với tôi, không thể có bất kỳ điều ngoài ý muốn gì xảy ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...