4
Sau một lúc lâu, tôi mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Trên người cậu có mùi rượu.
Nhưng tại sao lại có mùi rượu nhỉ?
Chờ đã, tôi kéo Trữ Thán ra, mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt còn đượm sương mù không rõ.
Chúng tôi không hề uống rượu trong bữa tối, khi về cậu chỉ tắm xong rồi uống một cốc nước lạnh tôi rót cho…
Nước lạnh...
“Cái tôi rót cho cậu… Là rượu?” Trữ Thán ở rất gần tôi, đầu lắc lư như sắp gục xuống dưới đàn piano, may mà tôi kịp giữ lại.
“Ừm.”
Vì cậu đã uống quá nhiều, nên mọi hành bất thường đều có thể giải thích.
“Biết là rượu mà cậu vẫn uống?” Tôi tức giận không thôi.
Cậu hơi ngập ngừng, trầm giọng : “Bởi vì là do Tiểu Mễ cho tôi.”
“Chỉ cần là Tiểu Mễ cho tôi, tôi đều sẽ nhận.”
Không biết vì sao, khi nghe câu đó, lòng tôi bỗng chua xót. Trong giây phút mơ hồ, hình ảnh của Trữ Thán trưởng thành, chững chạc bây giờ lại chồng lên hình ảnh cậu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi ngây ngô khi tôi rời xa.
Sau khi Trữ Thán uống rượu thì nhiều hơn, hoàn toàn không giống với người cố gắng tỏ ra lạnh lùng vẫn nấu ăn cho tôi đúng giờ trước đây.
Cậu hỏi han về cuộc sống của tôi ở nước ngoài, rồi kể lộn xộn cho tôi nghe về cuộc sống của mình. Những câu chuyện tạp nham không đầu không đuôi khiến tôi gần như quên đi nụ hôn bất ngờ ấy.
Cho đến khi Trữ Thán tôi, cho đến khi cậu hỏi tôi: “Tiểu Mễ, chị có biết sống trong thế giới chỉ có một người, và khi người đó hoàn toàn rời xa sẽ như thế nào không?”
“…”
“Mọi người đều với tôi còn nhỏ, khi lớn lên sẽ hiểu, sẽ có người thay thế vị trí của chị, tôi sẽ có những người thân hơn, thậm chí là tôi thích.” Cậu lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nhẹ hều lại như một con dao mềm mại cắt vào trái tim tôi: “Nhưng chỉ có tôi biết, trên đời này chỉ có một Giang Tiểu Mễ.”
“Và trong quá khứ ấy đã quyết tâm buông tay tôi.”
“Xin lỗi.” Vành mắt tôi đỏ bừng, chỉ muốn ôm chặt lấy cậu.
Thực tế tôi cũng như . Tôi ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh của Trữ Thán, may mà cậu cũng để tôi ôm không phản kháng.
“Giang Tiểu Mễ, cảm ơn em đã trở lại bên tôi.” Bàn tay thô ráp khô ráo của cậu vuốt ve mái tóc dài của tôi: “Chỉ là, lần này tôi không muốn hàng xóm của em nữa.”
“Gì cơ?” Tôi đột ngột ngẩng đầu lên.
Khi cánh tay Trữ Thán di chuyển, áo choàng tắm của cậu rơi xuống vai. Những đường cong mượt dọc theo cơ thể cậu dần biến mất vào nơi không thấy, e ấp vừa muốn che vừa muốn lộ.
Cái yết hầu lên xuống, thật sự quyến rũ.
Quả thực... Không còn là em trai hàng xóm nữa.
“Giang Tiểu Mễ, tôi thích em.”
Tôi cầu nguyện khi Trữ Thán tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra, tôi sẽ không cần phải đau đầu suy nghĩ cách đối phó với cậu.
“Giang Tiểu Mễ, tôi thích em.”
Lẽ ra tôi phải đẩy Trữ Thán ra khi cậu tiến lại gần, tôi rõ ràng nên đẩy cậu ra!
Nhưng Giang Tiểu Mễ, sao mày lại không kiềm chế !
Nam sắc thật sự người! Nam sắc thật sự người!
Khi trời sáng, tôi lén lút trèo từ trên giường xuống, giống như một gã trai đểu chuyện xấu xong muốn phủi mông không chịu trách nhiệm.
Hình như cảm nhận tĩnh, Trữ Thán lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Tôi lập tức đứng im như hóa đá.
“Dậy rồi à?” Cậu chống cằm tôi , nụ lòng người, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Cậu một tay bữa sáng, một tay rửa bát đĩa, một tay quét nhà và một tay lau dọn.
Tôi muốn giúp Trữ Thán lại ôm tôi vào lòng, âu yếm xoa đầu tôi.
“Không cần giúp đâu.” Cổ áo sơ mi của cậu mở ra để lộ những vết đỏ nhỏ, chứng tỏ sự mãnh liệt của đêm qua: “Đêm qua tôi cũng không để em giúp mà.”
“Khụ khụ!” Tôi suýt bị sặc nước, chỉ cảm thấy nếu để Trữ Thán tiếp tục trêu chọc, thì mình không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng cài hết cúc áo lại cho cậu.
“An phận một chút!” Tôi nhíu mày, lạnh mặt, trong mắt cậu ấy tôi lại thành một con hổ không răng, không có xíu uy hiếp nào.
Chỉ có trời biết tôi nhớ cái vẻ lạnh lùng không thèm để ý đến người khác của Trữ Thán mấy ngày trước đến mức nào.
Buổi chiều Mục Liễu đến, tôi mở cửa thấy cậu ta, không khỏi nước mắt lã chã.
“Tôi trước, tôi không đến để xin lỗi đâu, tôi hoàn toàn không…” Cậu ta mang theo túi lớn túi nhỏ.
Tôi vội vàng mời cậu ta vào trước. Xin lỗi hay không xin lỗi cái gì, hôm nay cậu đến đây chính là ân nhân cứu mạng của tôi!
Lúc đó Trữ Thán đang ngồi trên sô pha bài, vừa ngẩng đầu thấy Mục Liễu, sắc mặt lập tức xụ xuống.
“À, Trữ, Trữ Thán, cậu đang bài đúng không? Chúng tôi không phiền cậu đâu, hôm nay tôi và Mục Liễu đi đến tiệm đàn luyện tập.”
Tôi kéo Mục Liễu định đi.
“Không phiền.” Cậu nhanh chóng thu dọn tài liệu toán dày cộp, tỏ vẻ hiền lành vô : “Các chị cứ luyện tập đi.”
Tôi mặt đầy ngượng ngùng: “Không không không, chúng tôi vẫn nên ra ngoài…”
Nhân lúc Trữ Thán không để ý, tôi vội đá vào mũi giày của Mục Liễu, ra hiệu cậu ta gì đi.
Mau cứu tôi!
Ai ngờ Mục Liễu hoàn toàn không hiểu tín hiệu của tôi, chỉ Trữ Thán chăm chăm: “Được, chúng tôi sẽ luyện ở đây.”
Tôi đã nhận ra, rõ ràng Mục Liễu muốn cố trêu chọc Trữ Thán. Trên chiếc sô pha rộng như mà hai người đàn ông to lớn lại nhất quyết chen chúc ngồi một bên trái, một bên phải tôi. Tôi bị kẹp ở giữa, giống như một cái bánh mì pate sắp bị đè bẹp.
Một bên lau mồ hôi cho tôi, đưa khăn giấy, bên kia thì rót trà. Một bên quạt gió cho tôi, bên kia thì đi gọt trái cây.
Trữ Thán đứng dậy đi vào bếp, tôi lập tức kéo Mục Liễu xuống thì thầm tổ chức cuộc họp nhỏ.
“Cậu muốn chết à! Đã bảo là ra ngoài rồi mà.”
“Tôi đã rồi, thằng nhóc này không có ý tốt, giờ thì thấy rõ rồi chứ?”
“Thấy rõ rồi, thấy rõ rồi.” Cá không ăn muối cá ươn, tôi không khỏi rơi nước mắt ân hận.
“Chờ đấy, xem lát nữa tôi sẽ xử lý cậu ta thế nào.”
Tôi cảm thấy sự tự tin của Mục Liễu đến một cách quá bất thường.
Bạn thấy sao?