Tôi giao hồ sơ của hắn cho cảnh sát. Nhưng sau đó, hắn luật sư bảo lãnh ra ngoài và đứng đợi ngay trước cửa nhà tôi. Tôi cầu hắn trả tiền.
Dù sao cũng sống với Liêu Thanh Thanh và Liêu Dung từng ấy thời gian, chắc cũng có “ nghĩa” gì đó, trả thay cho họ cũng hợp lý.
Nhưng Thẩm Chiêu Phong vẫn kiên trì đứng đó, không đả gì đến chuyện tiền nong.
“Minh Lan, tha thứ cho đi. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng. Thời gian em vắng nhà, thật sự rất lo cho em. Ở nước ngoài em mất liên lạc, tín hiệu kém, không biết hình nên mới tạm để họ thay em.”
“Anh… tất cả cũng chỉ vì lợi ích công ty!”
Nghe hắn ra cái lý do trơ trẽn đó, tôi chỉ thấy buồn : vì công ty nên đi tìm người thay thế tôi?
“Ý là tôi còn phải cảm ơn chắc?”
“Không… không phải thế đâu, Minh Lan. Một ngày là vợ chồng, trăm ngày là nghĩa . Anh đã ở bên em suốt 20 năm, xin em tha thứ cho một lần đi!”
Hắn lại quay sang Vy Vy:
“Vy Vy, ba là ba con mà. Con thật sự nhẫn tâm ba với mẹ con ly hôn sao?”
Cố Vy hắn, đôi mắt đỏ hoe:
“Ba, lúc con bị họ sỉ nhục, ba đã gì, ba còn nhớ không?”
Thẩm Chiêu Phong không thể trả lời.
Vy Vy giọng nghẹn lại rõ ràng:
“Ba : ‘Cố Vy, đừng tưởng mày là tiểu thư nhà họ Cố thì ngon lành. Sau này nơi này là nhà họ Thẩm, mày không phải con duy nhất của tao. Đừng ỷ vào thân phận cũ mà lên mặt. Bây giờ mày chẳng là gì cả.’”
“Lúc con bị họ bắt nạt, con tìm ba đòi lại công bằng, ba không nghe. Ba mắng con, con không nên chọc giận họ.”
“Khi con bị bệnh, cầu xin ba tìm bác sĩ giúp, ba : ‘Mày chỉ là đồ rác rưởi, chết đi thì càng tốt.’”
8
Cố Vy đến đây, cả người run rẩy không ngừng.
Tôi biết con bé đã chịu nhiều ấm ức, không ngờ Thẩm Chiêu Phong lại có thể đối xử với con ruột mình như .
Tức giận bùng lên, tôi lao đến tát hắn tới tấp, hai bên liên tục, hơn chục cái bạt tai khiến mặt hắn sưng vù như đầu heo.
“Cọp dữ còn không ăn thịt con, là cái thứ súc sinh gì ?! Bây giờ còn dám mở miệng xin tôi tha thứ? Cút ngay!”
Hắn bắt đầu hoảng loạn, lí nhí :
“Chuyện cũng qua rồi mà… hơn nữa Vy Vy bây giờ vẫn ổn đấy thôi?”
Nghe đến đó, tôi lại tát thêm hai cái nữa!
“Nó là con ruột của ! Nó bị tổn thương, tưởng một câu ‘vẫn ổn’ là xong sao?!”
Bị tôi đánh đến mức không nhịn nổi nữa, Thẩm Chiêu Phong không thèm giả bộ nữa, trợn mắt gào lên:
“Cố Minh Lan, lúc nào cũng mạnh mẽ, áp đảo mọi thứ. Ở trước mặt , tôi chưa từng có tí bản lĩnh đàn ông!”
“Ngay cả Cố Vy, từ nhỏ đã đào tạo thành người thừa kế. Dựa vào cái gì chứ?! Nó chỉ là con thôi mà!”
Thì ra, từ đầu hắn đã là một kẻ trọng nam khinh nữ.
“Vậy thì sao? Con của Cố Minh Lan lại không xứng à? Cố Vy tài giỏi như thế, đầu tư nhạy bén, mắt chuẩn — không phải do nó không xứng, mà là do bất tài!”
Tôi trúng tim đen của hắn, mặt hắn tối sầm lại, gào lên như điên:
“Nhà họ Thẩm ba đời độc đinh, mà tôi phải về rể họ Cố, mà lại không chịu sinh thêm con cho tôi! Tất cả chỉ vì muốn Cố Vy là người thừa kế, cố không sinh con trai, không cho tôi cơ hội có ‘hậu’!”
“Còn mong tôi mãi mãi trung thành với ? Hai mươi năm qua tôi đã nhịn đủ rồi, tôi đã sớm không còn muốn sống kiểu đó nữa!”
“Nếu không phải mạng lớn, sống sót trở về, thì lần này tôi đã thành công rồi. Tại sao lại quay về?!”
Hắn lao thẳng tới. Tôi hoàn toàn không ngờ hắn đã biến thành loại người như . Tôi ra hiệu cho vệ sĩ kéo hắn ra ngoài rồi lập tức gọi cảnh sát đưa hắn đi.
Tội danh chuyển nhượng tài sản trái phép, biển thủ công quỹ — đủ để hắn ngồi tù.
Giải quyết xong Thẩm Chiêu Phong, tôi cuối cùng cũng yên tâm, Cố Vy cũng dần lấy lại tinh thần dưới sự viên của tôi.
Mấy bộ phim ngắn đó vốn là dự án do Vy Vy tự lên ý tưởng, tự đầu tư, ngay cả diễn viên nam cũng là bé chủ liên hệ. Nay dự án thành công, tôi nhân cơ hội này xây dựng hình tượng cho con — một độc lập, tự chủ.
Bạn thấy sao?