3
Không ngoài dự đoán, Thẩm Chiêu Phong gọi điện cho tôi.
“Minh Lan, tối nay có buổi phỏng vấn. Anh sẽ đưa Vy Vy đi cùng, em cứ đến nhà hàng chờ , đến ngay!”
“Tôi không cần chờ — tôi đã đến rồi.”
Tôi dẫn Cố Vy xuất hiện ở cuối đám đông, thấy Thẩm Chiêu Phong và mẹ con Liêu Dung đang đứng giữa đám đông, vây quanh tung hô như minh tinh.
Xem ra, hắn ta hoàn toàn phớt lờ tin nhắn tôi gửi.
Thẩm Chiêu Phong còn ra vẻ đắc ý, khoác vai Liêu Dung diễn trò ân ái.
“Cô Cố lần này đầu tư thành công vang dội, xin hỏi có định hướng gì cho tương lai không?”
Liêu Thanh Thanh bộ tịch:
“Dĩ nhiên là sẽ tiếp tục rồi! Tôi rất có lòng tin vào lĩnh vực phim ngắn. Chỉ là thời gian có hạn nên sau này sẽ giao cho trợ lý xử lý.”
“Cô Cố thật đúng là người đẹp tâm cũng đẹp! Tài nguyên tốt như mà cũng sẵn sàng nhường cho trợ lý!”
“Trời ơi cảm quá! Tôi muốn vào ở công ty của ấy, còn tuyển người không ?”
“Tiểu thư ơi, tôi nè tôi là gia nhân thất lạc từ kiếp trước của đây!”
Liêu Thanh Thanh thấy những lời tung hô trong livestream, mặt mày tươi rói như hoa nở.
Liêu Dung thì khoác tay Thẩm Chiêu Phong, phóng viên lập tức đưa micro đến:
“Hai người kết hôn đã hơn hai mươi năm mà vẫn mặn nồng như thuở đầu, xin hỏi Chủ tịch Cố có bí quyết gì để giữ lửa không?”
Liêu Dung mỉm dịu dàng:
“Cũng không có gì đâu, chỉ là luôn thấu hiểu lẫn nhau. Chúng tôi đều là người trưởng thành rồi, phải dám thẳng vào cảm , giao tiếp cởi mở.”
“Hay quá! Chủ tịch Cố trông vẫn còn trẻ lắm!”
“Thật ngưỡng mộ — vừa giàu, vừa đẹp, lại hạnh phúc. Đúng là người phụ nữ thành công!”
“Khoan đã, Cố Minh Lan mặt lại à? Sao trông khác hẳn so với hai năm trước thế?”
Thỉnh thoảng vẫn có người nhận ra điều gì đó không đúng. Chỉ là… tất cả ảnh của tôi trên trang web chính thức đều bị xóa sạch.
Vốn dĩ tôi rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng.
Phải nhờ dân mạng nhắc nhở, tôi mới phát hiện ra — mấy bức ảnh hiếm hoi còn sót lại, cũng không cánh mà bay.
Thẩm Chiêu Phong, đúng là không biết xấu hổ là gì nữa rồi.
Tôi kéo tay Vy Vy, sải bước tiến lên phía trước, giọng lớn rõ ràng:
“Thẩm Chiêu Phong, đây là ‘buổi phỏng vấn’ mà ? Một con ‘gia sư’ như ta từ lúc nào đã thành Chủ tịch Tập đoàn Cố thị?!”
Vừa thấy tôi, mặt Thẩm Chiêu Phong lập tức tái xanh vội vã chạy đến:
“Minh Lan, em nghe giải thích! Cô ta chỉ là tạm thay em thôi mà! Anh chỉ sợ em mới về còn mệt…”
Tôi bật lạnh:
“Ý là… tôi còn phải cảm ơn sự ‘chu đáo’ này à?”
Tôi hất hắn ra, đi thẳng lên phía trước.
Hắn lập tức nắm chặt cổ tay tôi:
“Em đừng rối có không?! Buổi tối hôm nay mà em loạn, chúng ta đều mất mặt!”
Tôi hắn mà chợt thấy buồn nôn. Cái loại đàn ông bẩn thỉu này, năm xưa tôi mù mắt cỡ nào mà lại chọn hắn?
Tôi vừa định gạt tay ra thì Thẩm Chiêu Phong đã vội gọi bảo vệ đến bao vây tôi lại, sau đó quay sang khoác vai Liêu Dung, lớn:
“Xin lỗi mọi người, người này là giúp việc trong nhà tôi. Để mọi người chê rồi.”
Nghe , ánh mắt của đám đông lập tức chuyển sang tôi đầy khinh miệt.
“Thì ra chỉ là bảo mẫu, đúng là không biết thân biết phận gì cả!”
“Nhìn cái dáng vẻ kìa, không biết còn tưởng là bà chủ nhà đấy!”
“Giúp việc mà xách túi Hermès á? Có khi là trộm túi của Chủ tịch Cố ấy chứ!”
“Bà ta nghĩ mình là ai? Không lẽ đang định quyến rũ Tổng giám đốc Thẩm à?!”
Lời lẽ miệt thị trút xuống như mưa. Liêu Thanh Thanh thậm chí còn trâng tráo :
“Dì à, công việc này cháu đã thay dì rồi, dì còn định quậy đến bao giờ?”
Cô ta ra vẻ bất lực:
“Thật hết cách, nhà chúng tôi nhân hậu quá nên mới để một người dám leo lên đầu!”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Cố Vy tức đến đỏ hoe mắt:
“Cô mới là kẻ không biết xấu hổ! Chính đã ăn cắp thân phận của tôi!”
“Cô và mẹ đều là đồ trộm!”
Lập tức, cả đám đông quay lại Vy Vy, sau đó đồng loạt lên .
“Trời ơi mới mẻ quá ha!”
“Cô này bị điên chắc?”
“Mẹ con nhà này đúng là muốn bám đại gia đến điên rồi, dám múa may ngay trước mặt chính thất!”
Thẩm Chiêu Phong thì mặt mày sầm sì lại:
“Còn đứng đó gì? Đuổi bọn họ ra ngoài!”
Bảo vệ lập tức xông lên lôi tôi ra.
Cố Vy lao đến che chắn cho tôi, lại bị bọn họ đẩy ngã xuống đất. Ngay khoảnh khắc đó, cơn giận trong tôi bùng nổ!
“Tôi xem thử hôm nay ai dám vào tôi!”
“Thẩm Chiêu Phong, hôm nay nếu dám ra tay, sẽ phải trả giá!”
Bạn thấy sao?