Ngôi Sao May Mắn [...] – Chương 5

“Thông minh.”

Tôi tặc lưỡi: “Vậy giờ phải sao?”

“Em bị chửi thì cứ để em bị chửi à, giờ giải thích kiểu gì đây?”

Giang Vân Kỳ nhíu mày, khuôn mặt đen lại như mực.

“Ai chửi em, sẽ để họ chửi lại ấy như .”

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, trong lòng lại cảm thấy yên tâm hơn.

Giang Vân Kỳ không không rằng lái xe đưa tôi đến một khách sạn.

Vừa bước vào phòng, đã kéo tôi lên giường.

“Anh, không tốt đâu.”

“Trong hợp đồng không có điều khoản này mà.”

Tôi cố nén niềm vui, : “Chuyện này, phải có thêm giá chứ!”

Giang Vân Kỳ chống tay lên đầu tôi, tôi bắt đầu giả vờ kháng cự như thể diễn viên chuyên nghiệp.

Nhưng bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má tôi.

Tôi sững lại như bị đóng băng, hai tay vẫn trong tư thế chống cự cứng đờ giữa không trung.

“Anh lái xe cả ngày rồi, ngoan ngoãn ngủ với một lát.”

Giang Vân Kỳ kéo tay tôi vào trong chăn, rồi vùi đầu vào cổ tôi.

Tiếng thở đều đều nhanh chóng vang lên.

Tôi từ từ quay đầu người đàn ông này, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Trong lòng tôi vẫn còn chút mơ hồ.

Bây giờ… không còn là hợp đồng nữa sao?

Chương 20

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của chị Linh.

“Alo alo? Sao em không có mặt ở đoàn phim ?”

“Có thấy bài đăng trên Weibo của Giang Vân Kỳ chưa, Weibo đang nổ tung luôn! Chị mà, hai người chắc chắn đã quen nhau từ trước, đúng không? Em còn giấu cả chị à?”

Tôi nghe mà đầu óc rối tung, quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.

“Anh lại đăng gì lên thế?”

Weibo bị quá tải, tôi suýt không truy cập .

Khi mở trang cá nhân của Giang Vân Kỳ, tôi ngớ người.

Đội ngũ của không biết từ đâu mà lấy một cuốn album.

Trong đó, toàn là những tấm ảnh của tôi, lớn nhỏ đủ loại.

Phía dưới còn có dòng thích: “Đối tác hợp tác lâu dài chỉ định chính thức.”

Tôi quay lại Giang Vân Kỳ, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng.

“Anh… cái này là…”

Giang Vân Kỳ nhẹ nhàng xoắn một lọn tóc của tôi: “Tỏ , như chưa đủ rõ sao?”

Tỏ

Tôi lướt qua từng bức ảnh trên Weibo, có những tấm chụp khi tôi vừa mới ra mắt, có tấm là lúc tôi tỏa sáng trên sân khấu.

Cũng có ảnh tôi đang cho mèo và chó hoang ăn bên lề đường, và rất nhiều bức ảnh chụp lúc tôi đón ở sân bay với gương mặt tươi .

Thậm chí có cả những tấm khi tôi còn chỉ là một diễn viên quần chúng trong đoàn phim.

Mỗi bức ảnh đều có ghi ngày tháng.

Mắt tôi đỏ hoe, không kìm cảm .

“Sao lại chụp lén em chứ.”

Giang Vân Kỳ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tôi, dùng tay vuốt nhẹ: “Anh không kìm lòng , nên đã chụp.”

Nhớ lại quá trình theo đuổi thần tượng gian nan của mình, tôi không nhịn mà dẩu môi, vỗ nhẹ vào vai .

“Sao không sớm chứ?”

“Nói gì cơ?” Giang Vân Kỳ , giả vờ không hiểu.

Mặt tôi đỏ lên, định gì đó cuối cùng lại phẩy tay: “Không có gì cả!!”

Giang Vân Kỳ mỉm , ghé sát vào tai tôi nhỏ.

“Bởi vì lúc đó là thần tượng, nếu đương thì fan sẽ không kiểm soát , sợ sẽ tổn thương em…”

“Nhưng khi chuyển hướng thành công, thì sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa…”

Chương 21

Ngay khi bài đăng trên Weibo của Giang Vân Kỳ xuất hiện, thái độ của fan thay đổi 180 độ.

Đọc phần bình luận dưới bài viết, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng không còn ai chửi tôi nữa, ôi trời, những người từng chửi giờ đều quay sang tấn công Chu Uyển.

Thậm chí tôi còn có thêm nhiều fan ship cặp đôi nữa.

“Trời ơi, đây chính là mối hai chiều trong truyền thuyết sao.”

“Chị ấy debut chỉ để theo đuổi thần tượng! Thần tượng thì lại thầm theo dõi chị ấy từ xa, ôi ngọt ngào quá đi.”

“Ông trời nợ tôi một Giang Vân Kỳ.”

Tôi không nhịn mà bật khi đọc phần bình luận, Giang Vân Kỳ ôm tôi vào lòng, nụ luôn hiện trên môi .

“À này, không quay phim nữa à?”

“Không nữa.” Mặt Giang Vân Kỳ tối sầm lại, “Từ nay nơi nào có Chu Uyển, sẽ không đến.”

Tôi chớp mắt, cảm giác như mình vừa rơi vào một hũ mật ngọt ngào.

“Còn một chuyện nữa!!”

Tôi bò ra khỏi lòng , ngồi thẳng lưng.

“Tại sao bây giờ không hát nữa? Anh vẫn chưa với em đấy!!”

Khi tôi vừa thoát ra khỏi vòng tay , có vẻ như Giang Vân Kỳ hơi không vui, bàn tay lớn của lại kéo tôi trở về.

Khi tôi hoàn hồn, tôi đã nằm gọn dưới thân .

“Anh vẫn chưa với em mà.”

Tôi chống tay lên vai Giang Vân Kỳ, tim đập loạn nhịp không rõ lý do.

Giọng Giang Vân Kỳ trầm khàn, mũi gần như chạm vào mũi tôi.

“Một lát nữa sẽ cho em biết…”

Ngoại truyện – Giang Vân Kỳ

Tôi thích Diệp Sầm, đã thích từ rất lâu rồi.

Kể từ lần đầu tiên ấy đến đón tôi ở sân bay, tôi ngớ ngẩn đến mức phải đền mấy vạn đồng cho sân bay, tôi đã bắt đầu ý đến này.

Diệp Sầm hỏi tôi tại sao lâu rồi tôi không hát.

Lần đó trong buổi tuyển chọn, tôi biết Diệp Sầm cũng tham gia.

Mỗi tin nhắn riêng mà ấy gửi cho tôi, tôi đều đọc rất kỹ.

Nhưng có vẻ như ấy tưởng tôi chưa từng xem qua…

Cũng tốt thôi, nếu không thì sao ấy có thể ngang nhiên gọi tôi là “ông xã” chứ?

Số thứ tự của Diệp Sầm hơi xa, tôi đã chờ rất lâu. Cô ấy hát rất hay, cũng không hề e sợ sân khấu chút nào.

Tôi rất vui vì nghĩ rằng ấy sắp đồng nghiệp với tôi rồi, đến giữa bài, ấy bỗng nhiên bị đau quặn ruột.

Sau khi đưa ấy vào bệnh viện, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô ấy đã nhắn tin với tôi rằng ấy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Làm sao mà lại phát bệnh đúng vào thời điểm đó?

Sau khi về tìm hiểu, đúng là có vấn đề thật.

Một người phụ nữ tham gia phỏng vấn trợ lý của tôi đã bỏ thuốc vào thức ăn của Diệp Sầm.

Khi bị cảnh sát thẩm vấn, ta thừa nhận rằng muốn nghe tôi chỉnh giọng cho Diệp Sầm hát thêm vài câu.

Khoảnh khắc Diệp Sầm ngất đi, tôi mới nhận ra rằng mình thực sự đã thích có biệt danh “Gấu nhỏ không ăn đường” này.

Cô ấy bước chân vào làng giải trí, tôi muốn giúp ấy.

Nhưng quản lý của tôi lại rằng sự ý quá mức của tôi sẽ ấy.

Để bảo vệ Diệp Sầm, tôi không còn cách nào khác ngoài để chuyện này trôi qua.

Và từ đó, tôi quyết định rời khỏi làng nhạc.

Diệp Sầm tham gia chương trình thực tế, tôi lặng lẽ khách mời bí mật.

Cô ấy đóng phim truyền hình, tôi sắp xếp thời gian để khách mời.

Đôi khi ấy không có nguồn tài nguyên tốt, tôi cũng phải giúp ấy tìm tài nguyên.

Tôi đã đánh giá thấp nghị lực của Diệp Sầm.

Cô ấy đã chịu không ít ấm ức trong làng giải trí, qua những tin nhắn mà ấy gửi cho tôi mỗi ngày, có vẻ như ấy vẫn rất vui vẻ với cuộc sống này.

Lần đầu tiên đưa ấy về nhà, tôi không kìm muốn thân mật hơn một chút với ấy.

Trong một khoảnh khắc bốc đồng, tôi lấy cớ có phóng viên để kéo dài cuộc trò chuyện.

Lần đầu tiên Diệp Sầm gần như , dáng vẻ lúng túng của ấy thật đáng .

Nhưng tôi chỉ dám dừng lại ở đó, từ từ thôi.

Nếu ấy sợ chạy mất thì sao?

May mắn là…

Trong sự trùng hợp này, tôi cuối cùng cũng có thể công khai bảo vệ ấy một cách đàng hoàng rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...