Tôi bắt đầu hoài nghi từng giây phút bên nhau của tôi, Lâm Khiêm và Thẩm Dữ Mạt.
Tôi không biết mỗi khi họ đối mặt với tôi, là họ thật lòng hay chỉ đang thực hiện một vai diễn mà họ đã bàn bạc trước, thậm chí tôi có phải chỉ là một quân cờ trong trò chơi của họ không.
Tôi không chỉ thất vọng về họ, mà còn tuyệt vọng về chính mình.
Phải chăng từ đầu đến cuối, tôi không xứng đáng ai thật lòng đối xử?
Tôi mở két sắt, lấy ra tất cả tài sản quý giá, thu dọn đồ đạc của tôi và con trai, rồi gọi một công ty chuyển nhà.
Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi tháo chiếc nhẫn đã đeo hơn mười năm qua.
Đó là chiếc nhẫn mà Lâm Khiêm đã mài từ một đồng xu mười xu khi mười tám tuổi.
Khi tặng tôi, mặt đỏ bừng: “Chiếc nhẫn này tuy không có giá trị chứa đựng cả mười phần của .”
Tôi đã đeo nó suốt mười mấy năm, kể cả sau khi kết hôn cũng không nỡ tháo ra.
Giờ nghĩ lại, cái gọi là “mười phần” ấy, chắc hẳn điểm tối đa trong thang đo của Lâm Khiêm là một trăm phần.
Tình không trọn vẹn, tôi không cần nữa.
07
Thẩm Dữ Mạt gửi rất nhiều tin nhắn, tôi không đọc, trực tiếp chặn ta.
Không cam lòng, ta còn đến tận công ty tìm tôi.
Trong quán cà phê dưới công ty, ta nắm chặt cổ tay phải bằng tay trái, chân dưới bàn run không ngừng.
Đó là thói quen ta không thể kiểm soát khi lo lắng.
Thấy tôi chăm , ta nâng cốc cà phê lên, vì tay run nên lỡ đổ cà phê lên váy trắng.
Cô ta không vết bẩn trên váy, : “Chị Thiển Hàm, em chưa từng muốn cướp Lâm Khiêm khỏi tay chị.”
Tôi gật đầu, ta bịa chuyện.
Cô ta che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay: “Chị có hiểu thế nào là đã từng đến tận cùng không?
“Em tưởng rằng mình và Lâm Khiêm chỉ là cảm nhất thời của tuổi trẻ. Nhưng, nhiều năm qua, ngoài ấy, không ai có thể bước vào lòng em nữa. Em…”
Càng tôi càng thấy chán ghét, bưng tách cà phê trước mặt hắt thẳng vào người ta: “Bao năm diễn kịch trước mặt tôi, vẫn chưa đủ sao?”
Thẩm Dữ Mạt lau lớp cà phê trên mặt một cách thảm : “Chị Thiển Hàm, chúng ta có cần phải đi đến nước này không?”
Miệng ta lúc nào cũng “chị” với “ cảm,” những gì ta với tôi, có chút nào là thật lòng không?
“Thứ cảm bẩn thỉu của , giữ lại mà tặng cho gã trai của đi!”
Đôi mắt Thẩm Dữ Mạt đỏ ngầu, tôi như thể chịu một ấm ức to lớn.
Tôi lập tức cầm tách cà phê của ta, hắt thêm lần nữa: “Bớt ra vẻ đáng thương trước mặt tôi, không có ăn thua gì với tôi đâu.”
Hai tách cà phê đã dội, cuối cùng cũng gột bớt lớp trà xanh ngụy tạo của Thẩm Dữ Mạt.
“Trình Thiển Hàm, để tôi thật với chị, nếu năm đó không phải tôi bỏ rơi Lâm Khiêm, thì giờ gì đến lượt chị!”
"Chị là người đã từng lôi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ từ túi ra cho tôi ăn mỗi lần tôi uống thuốc đắng, chị nghĩ nếu không phải vì điều đó, tôi có thể mở to mắt Lâm Khiêm cưới chị và sinh con đẻ cái với chị sao?"
Thẩm Dữ Mạt vừa bị tôi hất cà phê lên người, mái tóc và chiếc váy ướt đẫm, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, tôi với vẻ đầy oan ức và chịu đựng.
“Ý là tôi nên cảm ơn vì đã nhường nhịn tôi bao nhiêu năm sao? Nhường đến mức cả khi tôi sinh con, mất m.á.u nguy kịch, vẫn nhất quyết phải lôi chồng tôi đi?”
Thẩm Dữ Mạt nhạt, vẻ mặt bi thương:
“Hừ, tôi đã hy sinh nhiều như , nhẫn nhịn đến , chỉ là trong những lúc nhớ không kìm nén mới tìm ấy vài lần. Chị không thể hiểu và nhường nhịn một chút sao? Chị có biết cảm giác người mình đi bên cạnh người khác là thế nào không?”
Tôi không biết cảm giác đó, tôi chỉ cảm thấy Thẩm Dữ Mạt thật điên rồ, và là một người bệnh hoạn nữa.
“Ý là tôi phải cảm ơn vì đã nhường chồng mình cho tôi à? Tôi còn phải cảm thông cho ư? Có phải não bị con lừa đá vào không?”
Thẩm Dữ Mạt thấy tôi giữ vẻ lạnh nhạt, liền cầm lấy túi xách, một cách đanh thép:
“Nếu chị không cần sự nhường nhịn của tôi, sau này để xem Lâm Khiêm sẽ chọn ai giữa chị và tôi.
“Từ giờ, chúng ta tự dùng sức của mình mà giành lấy.”
Thẩm Dữ Mạt ngẩng cao đầu bỏ đi, còn tôi vẫn ngồi đó, im lặng rất lâu.
Đúng là một loại logic điên rồ hết sức!
Hoá ra, chuyện ta chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi mà không ép Lâm Khiêm ly hôn là vì ta còn "có cảm" với tôi?
Giá mà tôi chưa từng quen biết loại người như ta.
Bạn thấy sao?