06
Lâm Khiêm rón rén bước theo tôi, giọng vội vàng: “Em , có thể giải thích.”
Giải thích?
“Lâm Khiêm, coi tôi như kẻ ngốc để dắt mũi vòng vòng, có phải rất vui không?”
Giọng ta nghẹn ngào, xen lẫn tiếng khóc: “Anh xin lỗi, tụi không cố ý tổn thương em, chỉ là tụi …”
Tụi !
Sau hơn mười năm bên nhau, cuối cùng, Lâm Khiêm và Thẩm Dữ Mạt vẫn đứng cùng một chiến tuyến.
Tôi hỏi câu hỏi luôn canh cánh trong lòng.
“Hai người nhau từ thời cấp hai, tại sao không đến với nhau đường hoàng, mà phải vụng trộm?
“Chẳng lẽ chỉ có lén lút mới khiến các người cảm thấy vui vẻ?
“Hay đây là trò chơi trái luân thường mà các người muốn chơi, còn tôi chỉ là con mồi bất hạnh bị chọn?”
Lâm Khiêm bỗng ôm chầm lấy tôi: “Không phải đâu, em , không phải đâu.”
Tôi gạt tay ra.
“Vậy thì là thế nào? Anh đi, cho tôi biết, tại sao suốt hơn mười năm qua lại nực đến ?
“Năm thứ hai khi và tôi bên nhau, đã hôn ta. Tôi hỏi , Lâm Khiêm, cần cái gì từ tôi?”
"Tôi sinh con phải chuyển từ sinh thường sang sinh mổ, suýt c.h.ế.t trong phòng sinh. Chỉ vì một câu của ta, lại bỏ mặc mẹ con tôi ở đó. Lâm Khiêm, hai người không cảm thấy mình quá kinh tởm sao?"
Mặt Lâm Khiêm từ kinh hãi chuyển sang khó coi: “Thiển Hàm, thừa nhận, và Dữ Mạt đã không giữ đúng mực, điều đó không phải lý do để em bôi nhọ ấy.”
Ha, đến nước này rồi mà còn có gan lật ngược thế?
Nhìn vào đôi mắt có vẻ chân thành của Lâm Khiêm, tôi kéo vào phòng việc, rồi đập mạnh lọ may mắn chứa những ngôi sao xuống sàn.
Anh định chặn lại không kịp, đành trơ mắt những ngôi sao rơi vãi khắp nơi.
“Em giận thì cứ trút lên , phát điên với mấy thứ này gì?”
Phát điên?
Tôi nhặt một ngôi sao trên sàn, mở ra và đọc nội dung bên trong cho nghe.
【Trên đỉnh Thái Sơn, ngắm bình minh, còn em ngắm . Niềm vui nhỏ thầm kín chỉ thuộc về riêng em. 23 tháng 8 năm 2015】
Lâm Khiêm không thể tin vào dòng chữ: “Dữ Mạt là gấp những ngôi sao này để cầu phúc cho em và con. Hóa ra đây lại là những kỷ niệm mà ấy đã tích lũy qua bao năm. Anh thật vô tâm, chưa từng mở ra xem.”
Đôi mắt đầy xót xa và hối hận, đau lòng vì đã không ý đến những cảm của Thẩm Dữ Mạt.
Trong tai tôi vang lên những tiếng ù ù, không kiềm chế , tôi hét lên để tan sự lố bịch này: “Năm 2015, tôi bị tên sếp biến thái quấy rối khi thực tập, khóc nức nở gọi điện cho , phải đi công tác. Thì ra là đi Thái Sơn ngắm bình minh với ta?”
Lời chất vấn sắc bén khiến Lâm Khiêm đờ đẫn, một lúc sau mới thở dài.
“Anh thực sự đi công tác ở Thái An, cờ Dữ Mạt cũng đi du lịch ở đó, tiện thể đi cùng ấy một chuyến. Anh chỉ đi cùng thôi, không ngờ ấy lại…”
Tôi không kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, giẫm mạnh lên những ngôi sao may mắn chế giễu mình, chúng bị nghiền nát rồi ngã ngồi xuống ghế, sụp đổ.
Khi nào mà tôi đã sa ngã đến mức phải đọ sức với vài ngôi sao giấy rồi?
Lâm Khiêm đau lòng nhặt những ngôi sao rơi rớt trên sàn: “Em có tức thì trút lên , những ngôi sao này là cảm mà Dữ Mạt đã tích lũy bao năm, sao em có thể dẫm đạp lên chân như ?”
Tôi chộp lấy bàn phím trên bàn, đập thẳng vào đầu ta.
“Rốt cuộc là tôi dẫm đạp lên chân của ta, hay hai người dẫm đạp lên cảm của tôi?”
Tôi không nương tay cho đến khi thấy m.á.u rịn ra trên đầu Lâm Khiêm, mới buông bàn phím xuống, kiệt sức.
“Lâm Khiêm, suốt mười năm qua, mặc kệ và Thẩm Dữ Mạt toan tính thế nào, tôi chưa từng thiếu sót hay phụ lòng và ta chút nào.
“Nếu còn chút lương tâm, hãy ra đi tay trắng, để chúng ta có thể chia tay trong danh dự!”
Lâm Khiêm ôm lấy đầu đang chảy máu, nhắm mắt lại: “Em đã bỏ ra mười năm, chẳng lẽ chúng tôi không có gì để bỏ ra sao?
“Chỉ vì nể em, em có biết Dữ Mạt đã phải chịu bao nhiêu ấm ức không?
“Em chẳng biết gì cả, em có danh phận, có con, còn Dữ Mạt thì chẳng có gì.”
Nói xong, ta quay lưng bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tôi theo bóng lưng ta, ngẩn ngơ rất lâu.
Kể từ khi phát hiện ra sự thật, tôi đã trải qua đủ loại cảm : sốc, né tránh, xấu hổ, phẫn nộ, không thể kiểm soát bản thân.
Nhưng đến khoảnh khắc này, khi thấy ta dứt khoát rời đi, tôi mới cảm nhận rõ ràng sự trống rỗng.
Bạn thấy sao?