Văn án
Con trai tôi vô rơi lọ ngôi sao may mắn trên giá sách của chồng. Tôi cầm lấy các ngôi sao để gấp lại cho bé, khi lật mặt sau của một ngôi sao, tôi thấy một dòng chữ mềm mại.
【Nụ hôn đêm giữa mùa hè năm mười tám tuổi, chỉ có ánh trăng và côn trùng chứng, không thể nào thấy lại ánh sáng. Ngày 23 tháng 7 năm 2011.】
Năm 2011, đó là năm thứ hai tôi và chồng quen nhau.
Tay tôi run rẩy, ngồi xổm xuống đất, mở một ngôi sao may mắn khác.
【Món quà khai giảng tốt nhất năm mười chín tuổi là người nào đó trốn học để đến bên tôi. Ngày 9 tháng 10 năm 2012.】
Quốc Khánh năm 2012, chồng tôi nhà có việc nên về trường muộn năm ngày.
…
【Niềm vui bí mật nhất ở tuổi hai mươi bảy là ai đó đã bỏ lại người phụ nữ trong phòng sinh để ở bên tôi. Ngày 15 tháng 10 năm 2020.】
Đó là ngày sinh nhật của con trai tôi. Tôi đã chịu hai lần đau đớn khi phải chuyển từ sinh thường sang sinh mổ mới sinh con. Sau sinh, tôi bị băng huyết, phải đưa ngay vào phòng hồi sức tích cực.
Thì ra, khi đó chồng tôi, người rằng không thể rời công việc, lại đang ở bên người phụ nữ mà những ngôi sao may mắn này thuộc về.
01
Tôi chằm chằm vào lọ ngôi sao may mắn trên giá sách của chồng, nước mắt đã mờ tầm mắt.
Lọ ngôi sao may mắn này là món quà mà chồng tặng tôi và con trai sau khi hai mẹ con tôi xuất viện.
Anh rằng nghe mọi người bảo rằng một trăm ngôi sao may mắn có thể giúp ước nguyện thành hiện thực, mong hai mẹ con tôi luôn khỏe mạnh.
Khi đó, tôi quý món quà này lắm, sợ lỡ tay hỏng nên đặt trên giá sách của chồng.
Mỗi lần dọn dẹp phòng việc của chồng, tôi đều cẩn thận lau chùi những ngôi sao ấy.
Không ngờ, đây lại là bằng chứng chồng tôi ngoại .
Từ năm 2011 đến 2020, suốt quãng thời thanh xuân, là những năm tháng đẹp nhất của tôi.
Mà chủ nhân của những dòng chữ này, tôi không hề xa lạ.
Mùa thu năm 2014, Thẩm Dữ Mạt bị bệnh nặng khi đang học đại học, ấy đột ngột mất thính lực ở cả hai tai.
Chồng tôi, Lâm Khiêm, khi đó đang ở nước ngoài tham gia chương trình trao đổi, không thể về , đôi mắt đỏ hoe nhờ tôi đến thành phố nơi Thẩm Dữ Mạt học để chăm sóc ấy.
Tôi đã xin nghỉ hẳn nửa tháng, ở trong một thành phố xa lạ, bên cạnh một Thẩm Dữ Mạt vừa hoang mang lo sợ, vừa dễ cáu kỉnh lại yếu đuối.
Lúc đó, Lâm Khiêm đã với tôi thế này:
“Dù chỉ là em kết nghĩa từ hồi cấp hai, em biết đấy, bố mẹ chỉ sinh mỗi mình , nên rất ghen tị với những người có nhiều chị em. Anh luôn coi Thẩm Dữ Mạt như em ruột.”
Vì một câu “em ruột” của , tôi không quản ngại ngày đêm chăm sóc ấy suốt nửa tháng trời.
Buổi sáng khi Dữ Mạt chưa thức dậy, tôi đã chạy đi mua bánh bao quán Đài Môn mà ấy thích nhất cùng với bát tào phớ mặn, rồi ngồi ăn hết.
Dữ Mạt phải vào phòng oxy cao áp, tôi tự mình đưa vào và đợi bên ngoài cho đến khi thở xong rồi lại đưa về.
Mỗi lần truyền dịch, Dữ Mạt thường hay ngủ gật, tôi chỉ có thể thức, kiên nhẫn từng túi thuốc chảy vào cơ thể .
Buổi chiều khi Dữ Mạt muốn lén ra ngoài dạo phố, vì sợ không nghe thấy và gặp chuyện gì, tôi luôn đi bên ngoài để chắn về phía trong vỉa hè.
Khi tâm trạng vui vẻ, Dữ Mạt sẽ gửi tin nhắn mềm mại cho tôi qua ứng dụng trò chuyện, chỉ với hai chữ:
【Chị ơi.】
Cô ấy chỉ gọi tôi là “chị,” và rằng ấy thích tôi.
Ánh mắt ấy tôi đầy phụ thuộc và bất định.
Đó là sự bất định và hoang mang của một người sắp bước vào xã hội, lại đột ngột gặp biến cố lớn.
Ban đầu, tôi chỉ vì nhận lời nhờ cậy từ Lâm Khiêm, sau đó tôi thật lòng thấy thương ấy, xem như em .
Cô ấy phải uống rất nhiều loại thuốc đắng, mỗi lần uống xong đều nhăn mặt không gì.
Thế nên, trong túi hay trong áo khoác của tôi, lúc nào cũng có vài viên kẹo sữa Đại Bạch Thố mà ấy thích.
Sau khi uống thuốc, tôi lén bỏ vào tay một viên kẹo. Cô như mèo ăn vụng, bóc vỏ kẹo rồi nhét vào miệng.
Ăn xong kẹo, miệng ngọt ngào: “Chị ơi, Dữ Mạt thích chị nhất.”
Tôi cũng gõ vào khung chat: 【Còn quan trọng hơn cả trai em sao?】
Cô ấy chỉ gọi Lâm Khiêm là “.”
Lúc đó ấy nắm tay tôi thật chặt, gật đầu lia lịa.
Bạn thấy sao?