Ngôi Sao Hạng Ba [...] – Chương 6

Tôi chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn.

Trời ạ, sắc đẹp người mà!

Tự nhủ với bản thân, không sao đâu, ai mà chẳng có lúc mất kiểm soát chứ.

Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng tôi, lực đạo vừa phải, giúp từng cơn đau nhức dần dần giải tỏa.

Cảm giác thư giãn cực kỳ sảng khoái.

Đến khi xoa bóp đến cổ, mùi dầu nóng xộc vào mũi.

Có một dây thần kinh bị tác , tôi theo phản xạ bật ra một tiếng rên khẽ.

“Ui da, nhẹ một chút, nhẹ chút nữa!”

Anh ta tạm dừng tác.

Tôi lại cảm thấy chưa đủ, thử thăm dò:

“Hay là… mạnh thêm chút nữa đi?”

Anh ta bật hai tiếng.

“Rất biết hưởng thụ đấy nhỉ.”

Không giấu giếm mà , ta thực sự rất biết xoa bóp.

Tôi vô thức phát ra mấy tiếng rên rỉ thoải mái.

Trong đêm yên tĩnh, âm thanh này nghe có vẻ vô cùng ám muội.

Người phía sau đột nhiên khựng lại.

Nhíu mày, hạ giọng nhắc nhở:

“Tiểu tổ tông, có thể đừng phát ra tiếng không?”

Tôi lập tức đỏ bừng mặt.

Xin lỗi!

Là tôi có lỗi!

Nhưng vấn đề là… suy nghĩ của ta cũng có vấn đề đấy chứ!

Bầu không khí trở nên im lặng.

Chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập, dần dần hòa cùng một nhịp.

Hơi thở chồng chéo, quấn quýt.

Không phân biệt là của ai.

Về sau, tôi ngủ từ lúc nào cũng không rõ.

Kỳ lạ.

Sao lần này không thấy xấu hổ đến mức… đánh rắm nhỉ?

Chẳng lẽ tôi đã trưởng thành hơn rồi?

Mơ màng trong cơn buồn ngủ, tôi cảm nhận một hơi thở quen thuộc tiến đến gần.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má tôi.

Giọng khe khẽ, như phát ra từ kẽ răng:

“Khiến tôi suy nghĩ suốt sáu năm, giỏi lắm.”

Một lát sau, có người xoay người tôi lại, nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín.

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa.

12.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị người ta lay tỉnh.

Mới bảy giờ.

Lâm Lan trang điểm cẩn thận, giả vờ như vừa thức dậy đã xinh đẹp như , đứng bên giường tôi.

Cô ta dịu dàng :

“Tiểu Thư, đã mấy giờ rồi, dậy thôi, mọi người còn chờ chúng ta bữa sáng đấy!”

Camera ngoài cửa đang quay ở một góc rất thuận lợi cho ta.

Tôi bực bội nhíu mày:

“Mọi người cứ ăn đi, tôi không ăn sáng.”

Tối qua đạo diễn rõ ràng buổi sáng hôm nay không có nhiệm vụ gì, tự do hoạt cơ mà?

Lâm Lan luôn đi theo phong cách dịu dàng đảm đang, hôm qua hình tượng sụp đổ, hôm nay phải vội vàng cứu vãn.

Cô ta quay sang livestream, dịu dàng :

“Người trẻ tuổi bây giờ đều như , chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Nhưng dù sao thì mọi người cũng cần ăn mà, tôi thì năm giờ sáng đã dậy rồi, phụ nữ vẫn nên đảm đang một chút thì tốt hơn.”

Sau đó tiếp tục không ngừng bên tai tôi.

Tôi là người có tính khí xấu khi vừa ngủ dậy.

Bị ta phiền đến không thể ngủ tiếp, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.

“Ai ăn thì tự mà , ai rảnh rỗi mới ráng tỏ ra đảm đang!”

“Quầng thâm mắt sắp chảy xuống đến gò má rồi kìa, dùng che khuyết điểm cả cân cũng không che nổi sự mệt mỏi đâu, lo mà lo cho bản thân mình trước đi!”

“Nhà Thanh sụp đổ rồi! Cô muốn dịu dàng thì cứ việc, tôi muốn ngủ thì cứ ngủ!”

“Bây giờ, ra ngoài!”

Cơn giận bốc lên đầu, tôi lười cả bộ tịch.

Trùm chăn, mặc kệ ta phản ứng thế nào, tôi nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Bị chửi cũng chẳng sao, dù gì cũng không phải ngày một ngày hai.

Vẫn là câu cũ, cùng lắm thì về nhà thừa kế tài sản.

Không ngờ bình luận lại không như tôi nghĩ.

【Oa trời ơi, lần đầu tiên xem màn khẩu chiến trực tiếp của nữ minh tinh!】

【Thư Nhan quả là không ngán ai hết, thích rồi đấy!】

【Chửi hay lắm, thời đại nào rồi còn ép buộc phụ nữ phải dịu dàng?】

【Vừa chuyển từ fan của Lâm Lan sang anti, phát ngôn thực sự quá tệ.】

【Hôm qua ta có gì đâu, người khác mệt muốn chết, sáng nay ai còn sức mà dậy sớm chứ?】

【Đừng quên, tôi trai đẹp Hàn Mộ cũng bị ta lôi dậy đấy!】

【Thế mà còn trang điểm lồng lộn từ sáng sớm, giả vờ tự nhiên à?】

【Thư Nhan có tính khí dậy sớm tệ không phải chuyện mới, tôi nghi là Lâm Lan cố đấy.】

Lúc này, Lục Chi Lưu vừa từ ngoài về, tóc còn ướt, tỏa ra hương sữa tắm nhẹ nhàng.

Lâm Lan lập tức giả bộ đáng thương, đôi mắt long lanh, bộ dáng sắp khóc.

Người đàn ông trước mặt lười nhác quét mắt ta, nụ trên môi không chạm đến đáy mắt.

“Bữa sáng của Thư Thư, tôi lo liệu, Lâm cứ bận chuyện của mình đi.”

Ý bảo, ta lo chuyện bao đồng.

Lâm Lan lập tức nghẹn họng.

“Vậy Lâm có thể ra ngoài rồi.”

Nói xong, ta bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Bình luận trực tiếp lập tức bùng nổ:

【Thư Nhan & Lục Chi Lưu: Ra ngoài!】

【Anh ấy có phải đang tức vì Thư Nhan bị đánh thức không?】

【HAHAHA, Lâm Lan đúng kiểu quăng mị nhãn cho người mù xem.】

【Có nghĩa là bữa sáng của Thư Nhan do ấy lo liệu???】

【Tôi cảm thấy Lục Ảnh Đế hơi bị chiều người ta đó nha!】

【Có ai để ý không? Lục Chi Lưu từ đầu đến cuối đều gọi ấy là Thư Thư.】

【Trời ơi, tôi rớt xuống hố CP mất rồi!】

Tôi rúc trong chăn, cố gắng ngủ tiếp không sao chợp mắt .

Ngực cứ nghèn nghẹn, như thể một tấm lưới đang dệt dang dở bỗng bị người ta xé toạc, khiến tôi mất phương hướng.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mắt.

Lục Chi Lưu cẩn thận ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén chăn khỏi đầu tôi.

Bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc rối bù của tôi, giọng trầm thấp, mang theo chút dỗ dành:

“Hít thở đi nào, đừng trùm kín chăn như thế.”

Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng tôi từng chút một.

“Đừng vội, thả lỏng, hít thở chậm lại, chỉ cần ngủ thêm một chút, khi nào tỉnh dậy, Thư Thư muốn ăn gì, tôi sẽ cho em.”

Tôi không biết phải diễn tả cảm trong lòng mình thế nào.

Giống như có một bàn tay nhẹ nhàng gỡ rối từng mối dây cảm hỗn loạn trong tôi.

Không tự chủ , tôi rúc sâu vào lòng .

Nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở.

Cảm tiêu cực từ từ lắng xuống.

Như thể quay về thời cấp ba, lúc đó cũng dỗ dành tôi thế này.

Chẳng ai để ý đến chiếc camera nhỏ bị bỏ quên ở một góc, vẫn đang ghi hình toàn bộ.

Bình luận trực tiếp đột nhiên ngừng trệ mấy giây.

Sau đó điên cuồng cuộn lên:

【Ôi trời ôi trời ôi, tôi vừa thấy cái gì ???】

【Mắt tôi bị hoa rồi à?】

【Tin vui: Anh ấy không bị mắng. Tin buồn: Anh ấy đang dỗ dành ấy.】

【Mấy người thành phố các người đúng là biết chơi ghê, đây mà gọi là ghét nhau á? Thiếu điều hôn nhau luôn rồi!】

【Không phải chứ, sao hai người này hành ăn khớp thế?】

【Tôi không tin giữa họ không có chuyện gì!】

【Bà nội tôi bảo: “Hai đứa này cảm ghê ha.” (biểu cảm tan vỡ.jpg)】

Bỗng dưng có người nhớ ra kỹ năng diễn xuất “có hạn” của Thư Nhan, phát hiện một chân tướng trời.

【…】

Ngoài ra, vẫn có vài bình luận lạc quẻ xuất hiện:

【Chỉ bị đánh thức thôi mà, quá lên ?】

【Người ở trên, tôi cũng có tính khí khó chịu khi bị gọi dậy, phản ứng của tôi còn dữ hơn ấy nhiều.】

【Chắc là tại chưa từng ai cưng chiều thôi.】

13

Hoạt buổi chiều là chèo thuyền trên nước.

Từ mép hồ chèo đến bờ đối diện, đội nào hoàn thành trong thời gian ngắn nhất sẽ giành điểm cao nhất.

Kết quả cuộc đua này sẽ quyết định chất lượng bữa tối.

Để tăng thêm phần kịch tính, đạo diễn quyết định đổi đội.

Tôi ghép cặp với Hàn Mộc,

Lâm Lan bắt cặp với chàng đẹp trai Đoạn Văn Tiêu,

Còn Lục Chi Lưu đi cùng mới nổi Dư Thanh Thanh.

Tôi nhất quyết phải giành chiến thắng.

Hàn Mộc trông khá gầy yếu, tôi sợ ta không có sức.

Vậy nên tôi quyết định ngồi phía trước chèo, để ta chèo phụ phía sau.

Dù chưa từng chèo thuyền bao giờ, tôi có sức mạnh vượt trội.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi chiến thuật đều trở nên vô nghĩa.

Tiếng còi vang lên, tôi nắm chắc mái chèo, dốc toàn lực chèo thật nhanh.

“Heo dô! Heo dô!”

Từ phía sau mơ hồ vọng đến giọng yếu ớt:

“Chị… Chị… Chị chậm lại chút đi…”

Chậm lại á? Không đời nào!

Không ai có thể cản trở tôi giành chiến thắng!

Tôi càng thêm khí thế, dồn hết sức lực.

Lúc này, Hàn Mộc ở phía sau chật vật không kém.

Vừa phải cố chèo, vừa phải liên tục lau nước trên mặt.

Nhưng chưa kịp lau xong, thì mái chèo phía trước của tôi đã hất thêm một đợt nước mới lên người ta.

Mắt ta suýt mở không nổi nữa.

Trong khi đó, hình của đội Lâm Lan cũng không khá khẩm hơn.

Cô ta ngồi phía sau, hai tay cầm mái chèo, mặt đỏ bừng bừng.

Nhìn có vẻ đã dốc hết sức, mái chèo vẫn nhẹ bẫng, như thể chẳng có chút lực nào.

Chàng trai phía trước chèo rất hăng say, thuyền cứ quay vòng vòng không thể tiến lên.

Nếu ta quay đầu lại, sẽ phát hiện ra Lâm Lan và ta đang chèo theo hai hướng hoàn toàn ngược nhau.

Về phần đội của Lục Chi Lưu,

Vị ảnh đế này cau mày, mặt không chút cảm .

Còn ngồi phía sau thì đang ôm mái chèo, nước mắt lưng tròng vì sợ hãi.

Không còn cách nào khác, đành để ta ngồi ở giữa, tự mình chèo một mình.

Bình luận nổ tung:

【HAHAHAHA tôi muốn chết mất, nhiều huống hài hước quá, không biết nên xem cái nào trước!】

【Mỗi người đều là nhân vật chính trong bộ phim hài này!】

【Hàn Mộc: Có ai nghe thấy tiếng tôi cầu cứu không?!】

【Ồ kìa, đội Lâm Lan đang chơi trò “Vòng tròn vui vẻ” nè!】

【Nhìn cứ như cả đội ai cũng có thù với đồng đội của mình !】

【Thư Nhan, chị nhớ mình là một ngôi sao nữ đi!】

【Nhìn Lục ảnh đế mà tôi thấy thương luôn, lông mày nhíu chặt như có thể kẹp chết một con ruồi !】

【Các chị em ơi, tôi phát hiện ấy có thái độ phân biệt rõ ràng lắm!】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...