Mọi người xung quanh ngạc nhiên cậu ấy, thậm chí có người lấy điện thoại ra quay.
Tống Ứng Lễ chẳng thèm để ý, một tay ôm vai tôi, tay kia đút túi quần.
“Muốn chết thì tránh chỗ khác mà chết, đừng có dọa tôi.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến Trình Kiến Tinh cả.
Dù không có ấy, tôi cũng không thích . Tôi xưa nay chỉ coi là em !” Trần Cạnh Trì giận dữ .
“Đừng có mất mặt nữa, mau xuống đi!”
“Xuống?” Cố Viên Viên mỉm :
“Trần Cạnh Trì, hôm nay có hai lựa chọn. Một là đồng ý lấy tôi, tôi sẽ xuống.
Còn nếu không thể ở bên , cuộc đời tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi chết ở đây cũng .”
Gió trên sân thượng thét gào, dưới lầu người ta bàn tán ồn ào, chỉ trỏ không ngớt.
Ngay lúc tôi tưởng rằng Trần Cạnh Trì sẽ lại mềm lòng như xưa, thì ấy đột nhiên mở miệng:
“Vậy thì tôi hết cách rồi. Cô cứ đi chết đi.”
Cố Viên Viên tròn mắt.
Ánh mắt Trần Cạnh Trì tối đen, lời càng lúc càng nhanh, như thể bao nhiêu nỗi uất ức đè nén trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc cũng trút ra.
“Trên đời này, người duy nhất tôi không thể nào ở bên, chính là .”
“—Vì sao?!” Cố Viên Viên khóc nấc, giọng khản đặc:
“Trần Cạnh Trì, tôi mà! Trên đời này có ai hơn tôi chứ? Tôi đối xử với còn tốt hơn bất kỳ ai, tại sao lại tàn nhẫn với tôi như ?!”
Trần Cạnh Trì ta chằm chằm:
“Bởi vì chính đã hỏng cơ hội duy nhất để tôi hạnh phúc trong đời này.
Vì , ấy không cần tôi nữa.”
Đúng lúc ấy, lính cứu hỏa đã lặng lẽ tiếp cận từ phía sau, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Viên Viên, kéo ta khỏi sân thượng.
Cố Viên Viên vẫn gào khóc điên cuồng:
“Trần Cạnh Trì! Trần Cạnh Trì ——!”
Nhưng Trần Cạnh Trì chỉ đứng lặng trên sân thượng, không thèm liếc ta lấy một lần.
Qua làn gió thét gào, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau.
Khoảnh khắc ấy, hàng mày ánh mắt ấy như trở nên mờ ảo.
Ba năm trước, chàng thiếu niên ấy từng rạng rỡ tôi:
“Trình Kiến Tinh, giờ thành tích của không thua em nữa, em có thể thích chưa?”
Nhưng khoảnh khắc ấy tan vỡ trong chớp mắt, theo gió bay đi.
Chúng tôi đều hiểu — quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ.
Chúng tôi… sẽ không thể quay về nữa.
14
Kết thúc một năm trao đổi, Trần Cạnh Trì quay về Đại học T cách xa ngàn dặm.
Trước khi đi, ấy chẳng gì.
Tối hôm đó, tôi nhận một tin nhắn từ số lạ.
Chỉ có ba chữ:
【Xin lỗi.】
Tôi lời xin lỗi muộn màng sau ba năm ấy, chẳng đáp lại, chỉ lặng lẽ xóa đi.
……
Lần nữa gặp lại Trần Cạnh Trì, là trong lễ cưới của tôi và Tống Ứng Lễ.
Lúc ấy, chúng tôi đã tốt nghiệp ba năm.
Tống Ứng Lễ tiếp quản công ty gia đình, tôi vào tại một công ty luật, sự nghiệp cả hai đều đã đi vào quỹ đạo, kết hôn dường như là chuyện đương nhiên.
Cố Viên Viên rốt cuộc cũng không chết, sau đó tinh thần có vẻ thực sự có vấn đề, từng cầm dao tìm Trần Cạnh Trì để “cùng chết vì ”.
Ba của Trần Cạnh Trì cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đưa ta vào bệnh viện tâm thần.
Cả đời ta e rằng sẽ phải sống sau những bức tường cao và những liệu trình điều trị vô tận.
Sau chuyện đó, Trần Cạnh Trì ra nước ngoài.
Anh ấy không tiếp quản công ty của ba, mà sang Phố Wall việc một năm, rồi khởi nghiệp, lập công ty đầu tư của riêng mình.
Chỉ trong hai năm đã thành công vang dội, đầu tư vào mấy dự án rất nổi bật, tài sản tăng vọt.
Chỉ có điều ấy từ đó không ai nữa, bên ngoài còn tuyên bố không kết hôn.
Chúng tôi đều nghĩ rằng ấy sẽ không quay về nước nữa.
Khi thấy Trần Cạnh Trì xuất hiện trong dàn phù rể, tôi vô thức sang Tống Ứng Lễ.
Tống Ứng Lễ mặc vest chỉnh tề, nắm chặt tay tôi, tủm tỉm:
“Anh ta đã lì xì một bao thật to, năn nỉ suốt mới phù rể đấy.
Anh là người tốt, không nỡ từ chối, nên đồng ý thôi.”
Nhưng tôi có cảm giác người này đơn thuần là muốn đến khoe khoang trước địch thôi.
Suốt cả lễ cưới, tôi cứ nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Trần Cạnh Trì chuyện.
Không ngờ ấy thực sự chỉ phù rể, cả buổi chẳng , vẫn phối hợp rất nghiêm túc.
Chúng tôi chỉ có một lần tiếp duy nhất là lúc chụp ảnh, tôi vô ý bị vấp, ấy đỡ tôi một cái, giúp tôi nâng váy cưới.
“Cẩn thận.”
Sau đó không thêm lời nào nữa, thậm chí không có ánh mắt giao nhau.
Tôi dần yên tâm.
Lễ cưới kết thúc, tôi cầm váy đi vào nhà vệ sinh, lại bất ngờ đụng phải Trần Cạnh Trì đang mặc sơ mi trắng, đứng trong hành lang hút thuốc.
Dù sao ấy cũng đã đến phù rể, giờ như không thấy thì có vẻ hơi bất lịch sự, tôi khách sáo :
“Phù rể và phù dâu đang ăn cơm kìa, sao không qua đó?”
Anh ấy lắc đầu:
“Không đói.”
“Ồ.”
Tôi định đi ngang qua ấy, Trần Cạnh Trì khẽ gọi tôi từ phía sau:
“Em có biết vì sao muốn phù rể không?”
Tôi quay đầu lại:
“Hử? Vì sao?”
Anh ấy liếc tôi, dụi tàn thuốc vào thùng rác, khẽ :
“Không có gì.”
Sau đó cúi xuống đồng hồ, tay kia cầm áo vest.
“Anh đi đây, em giúp nhắn với Tống Ứng Lễ một tiếng nhé, phải ra sân bay rồi.”
“Vội à?”
“Ừ, mấy ngày nay đang nghiên cứu một dự án đầu tư. Chuyến này bay về chỉ để dự đám cưới em thôi.”
Anh xoay người, giơ tay vẫy nhẹ phía sau lưng:
“Tạm biệt.”
Tôi bóng lưng ấy.
Khẽ đáp:
“Tạm biệt.”
Tạm biệt, Trần Cạnh Trì.
Tối hôm đó, gần như tất cả phù rể và phù dâu đều gửi ảnh chúc mừng và ảnh chụp chung trong lễ cưới.
Trong bức ảnh chung, ai cũng về phía ống kính.
Chỉ có Trần Cạnh Trì hơi nghiêng đầu, ánh mắt dường như dừng lại trên người tôi.
Trên cổ ấy vẫn là sợi dây chuyền ngôi sao tôi tặng tám năm trước.
Tôi biết trên ngực ấy còn có hình xăm tên tôi.
CJX.
Tôi bỗng nhớ lại từ rất lâu, rất lâu về trước, khi tôi và Trần Cạnh Trì vẫn còn bên nhau.
Hôm ấy đi ngang qua một cửa hàng váy cưới, trên đó treo một bức ảnh cưới khổ lớn.
Trần Cạnh Trì nắm tay tôi, nở nụ rạng rỡ, hàm răng trắng đều:
“Trình Kiến Tinh, sau này nhất định cũng sẽ cùng em chụp ảnh trên đó.”
Tôi bức ảnh chụp chung của chúng tôi bây giờ.
Chả trách, chả trách ấy cứ nhất định phải phù rể.
Giờ thì chúng tôi thực sự đã cùng xuất hiện trong bức ảnh ấy rồi.
Nhưng lại là theo cách này.
Một thân thể nóng rực áp sát từ phía sau, Tống Ứng Lễ không vui thì thầm bên tai tôi:
“Nhìn gì thế? Hôm nay là đêm tân hôn của tụi mình đó…”
Tôi tắt màn hình điện thoại, quay người ôm chặt lấy cậu ấy.
“Không có gì cả.”
Chuyện cũ, hãy để nó mãi là chuyện cũ.
Trình Kiến Tinh hai mươi lăm tuổi, cũng nên lời tạm biệt với Trần Cạnh Trì mười bảy tuổi rồi.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?