4
Sau lần đó, tôi và Trần Cạnh Trì chiến tranh lạnh suốt một tuần liền.
Lúc đầu cậu ấy không cảm thấy mình sai:
“Anh luôn coi Viên Viên là em , chân nó bị thương sao có thể ngơ ?”
Tôi mặt không cảm :
“Chân ta bị thương thì có thể gọi mẹ tới đón, hoặc gọi tài xế nhà đến đón, tại sao nhất định phải chờ ?!
Anh coi ta là em , ta coi là trai sao?!
Anh dám không biết ta thích à?!”
Ánh mắt Trần Cạnh Trì né tránh, cuối cùng thở dài, ôm chặt lấy tôi.
“Tinh Tinh, thật sự chỉ thích em. Sau này sẽ rõ với ấy, giữ khoảng cách, không?”
Tôi nhắm mắt lại:
“Được.”
Sau đó, Trần Cạnh Trì thật sự đã tìm gặp Cố Viên Viên.
Không biết cậu ấy đã gì với ta, tôi chỉ biết Cố Viên Viên khóc òa rồi chạy ra khỏi lớp, từ đó không còn tìm Trần Cạnh Trì nữa.
Tôi tưởng chuyện này xem như đã giải quyết xong.
Nào ngờ có một hôm, Trần Cạnh Trì bất ngờ cau mày đến tìm tôi, ấp a ấp úng :
“Viên Viên có một nam sinh trường khác cứ quấy rầy ấy.
Cô ấy đã từ chối mấy lần mà hắn vẫn bám theo.
Hôm nay hắn còn rủ mấy của Viên Viên đi chơi chung.
Cô ấy nhờ giả trai để dọa hắn ta.”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, cậu ấy vội bổ sung:
“Chỉ một buổi tối thôi, để cho tên kia biết khó mà lui.”
“Từ đầu chẳng phải rõ rồi sao? Hôm trước thì bị trật chân cần cõng về nhà, hôm nay bị người khác quấy rầy cần giả trai, ngày mai thì là gì nữa đây?!”
Tuy rằng Trần Cạnh Trì vốn không phải người dễ nhẫn nhịn, mỗi khi ở bên tôi luôn kiên nhẫn dỗ dành:
“Nếu năm xưa không phải vì cứu ba , thì ba Viên Viên đã không mất mạng, giờ ấy cũng có cha bảo vệ rồi.
Anh thật sự không thể bỏ mặc ấy .
Chỉ lần này thôi. Nếu em không yên tâm, đi cùng cũng , không?”
Nghe đến đây, tôi biết có tranh cãi tiếp cũng chẳng thay đổi gì, đành phải đồng ý:
“Chỉ một ngày thôi, em sẽ đi cùng hai người.”
Trần Cạnh Trì rạng rỡ, nâng mặt tôi lên hôn một cái.
“Bà xã đúng là hiểu chuyện nhất, em nhất luôn!”
5
Đó là lần đầu tiên tôi đến quán bar.
Quả nhiên, bên cạnh Cố Viên Viên có một chàng rất cao to, tuy không xấu trai trông bặm trợn, cứ muốn vòng tay qua người ấy.
Trần Cạnh Trì bước lên một bước, đẩy mạnh hắn ra rồi kéo Cố Viên Viên vào lòng, cau mày chằm chằm tên kia:
“Tay để yên! Cô ấy là tôi.”
Trần Cạnh Trì học tán thủ từ nhỏ, lúc nghiêm mặt khí thế khiến tên kia không dám ho he gì.
Những người khác vội vàng hòa giải:
“Hay là chơi thật lòng hay thử thách đi, tối nay Trương Lực bao, mọi người cứ thoải mái gọi đồ nhé!”
Trương Lực chính là tên đang bám theo Cố Viên Viên.
Nghe nhà hắn trong giới xã hội đen, các cửa hàng trên con phố này đều phải nộp tiền bảo kê cho ba hắn.
Hắn là học của trai Cố Viên Viên, lần trước ăn chung một bữa thì quen ấy, sau đó bắt đầu theo đuổi.
Dù bị từ chối nhiều lần, hắn vẫn không bỏ cuộc.
Lần này hẹn bè đi ăn cũng là để xác nhận xem Cố Viên Viên có thật là đã có trai hay không.
Trần Cạnh Trì khẽ khẩy, ném một chiếc thẻ đen American Express lên bàn.
“Không cần, tối nay tôi bao hết.”
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về chiếc thẻ đen đó.
Một mắt sáng rực:
“Đây có phải là thẻ đen truyền thuyết không? Viên Viên, cậu giấu kỹ quá đó, có trai vừa đẹp trai vừa giàu thế này mà không kể cho bọn mình biết!”
Cố Viên Viên tựa vào người Trần Cạnh Trì.
Ngón tay tôi siết chặt, Trần Cạnh Trì vô thức liếc tôi, tôi lập tức quay mặt đi, không cậu ấy.
Sắc mặt Trương Lực tối sầm.
Bạn của một trong mấy người hắn có lẽ sợ hai người sẽ đánh nhau, vội cầm chai rượu lên:
“Chơi thật lòng hay thử thách nào, ai bị chỉ trúng thì phải chơi!”
Mấy vòng đầu mọi người đều chọn thật lòng, cũng không có câu nào quá đáng.
Tôi vừa thở phào nghĩ chắc tối nay sẽ trôi qua yên ổn, thì vòng tiếp theo chai rượu dừng ngay trước mặt Cố Viên Viên.
Cô ta , vén tóc ra sau tai:
“Tôi chọn thử thách.”
Tim tôi chùng xuống, có một linh cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một bên cạnh phấn khích :
“Vậy thì hãy chọn một chàng trong nhóm mà hôn một cái, phải hôn môi kiểu Pháp nha!”
Cố Viên Viên đỏ mặt, ánh mắt rơi ngay lên người Trần Cạnh Trì.
Sắc mặt Trần Cạnh Trì cứng đờ, cau mày theo phản xạ.
“Vậy tôi chọn—”
Giữa lúc sắc mặt Trương Lực ngày càng khó coi, Cố Viên Viên không chút do dự chỉ vào Trần Cạnh Trì.
Trần Cạnh Trì nghiêm mặt:
“Đổi thử thách khác đi.”
Cô kia nhướng mày:
“Không phải hai người là người à? Có gì mà ngại chứ, hôn đi, hôn đi!”
Mọi người bắt đầu hò reo, Trương Lực nheo mắt nghi ngờ:
“Cậu thật sự là trai của Viên Viên à?”
Cố Viên Viên nở nụ , trong mắt mang theo chút nũng nịu, bám lấy cánh tay Trần Cạnh Trì, đôi môi đỏ khẽ mở:
“Anh Cạnh Trì…”
Tim tôi dần nguội lạnh.
Trần Cạnh Trì cứng ngắc để mặc Cố Viên Viên áp sát.
Ngay khoảnh khắc hai người sắp chạm môi, tôi bất ngờ đứng bật dậy!
Cậu ấy hơi nghiêng đầu, nên nụ hôn của Cố Viên Viên chỉ chạm vào khóe môi.
Trần Cạnh Trì luống cuống vươn tay kéo tôi lại, tôi hất mạnh ra!
Tôi chẳng buồn để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, sải bước rời khỏi quán.
6
Tôi đi vào một con hẻm nhỏ thì bị Trần Cạnh Trì kéo lại.
Cậu ấy hoảng hốt giải thích:
“Lúc nãy không để ấy hôn đâu, cũng không muốn hôn ấy, Tinh Tinh, em đừng giận—”
Tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa:
“Em chịu đủ rồi, Trần Cạnh Trì! Chúng ta đã là người , chẳng lẽ không biết phải giữ khoảng cách với người khác phái sao?!
Nếu không dứt khoát với ta, thì đừng ở bên em!”
“Không phải ! Anh thật sự chỉ coi ấy là em mà thôi—”
Cố Viên Viên nhanh chóng chạy tới, phía sau là Trương Lực cùng mấy tên lưu manh cầm ống thép và dao lò xo vây quanh.
Trương Lực mặt mày u ám, nham hiểm:
“Cố Viên Viên, hắn ta đâu phải trai thật, dám giỡn ông à?”
Cố Viên Viên nghẹn ngào nép sau lưng Trần Cạnh Trì:
“Anh Cạnh Trì…”
Trần Cạnh Trì che chở cho ta.
Dù Trương Lực vốn đã cao to, khi đối diện với Trần Cạnh Trì, vẫn bị cậu ấy xuống từ trên cao:
“Dù tôi có phải trai ấy hay không, ấy đã từ chối rồi, không hiểu tiếng người à?”
“Từ chối à?” Trương Lực nhếch mày.
“Nếu từ chối thì sao mỗi lần tôi hẹn ta vẫn đi? Một mặt treo tôi, một mặt ve vãn thằng khác, Cố Viên Viên, cũng giỏi thật!”
Tôi quay ngoắt về phía Cố Viên Viên, ta đỏ mắt, nghẹn ngào:
“Em không có, Cạnh Trì, là hắn vu oan cho em.”
Trương Lực lạnh:
“Trần Cạnh Trì, mày cũng bản lĩnh ghê, tao biết nhà mày giàu, ở chỗ này thì tiền nhà mày chẳng có tác dụng gì đâu.”
Hắn vung tay, đám đàn em lập tức vây chặt.
“Đúng là mày có sức hút thật, con vây quanh mày không ít.”
Trương Lực bất ngờ nhạt, chỉ vào tôi và Cố Viên Viên:
“Hôm nay mày chọn một đứa con mang đi, đứa còn lại thì để tao vui vẻ một đêm. Tao đảm bảo sẽ chăm sóc thật tốt, yên tâm đi.”
Tim tôi lạnh đi một nửa.
Tuy tôi và Trần Cạnh Trì đang nhau, mối quan hệ mấy tháng này, liệu có thể so với cảm thanh mai trúc mã bao năm của cậu ấy và Cố Viên Viên sao?
Liệu cậu ấy sẽ chọn tôi chứ?
Cố Viên Viên mở to mắt, nắm chặt vạt áo của Trần Cạnh Trì:
“Anh Cạnh Trì, không thể bỏ em lại đâu… Nếu ba em còn sống thì—”
Trần Cạnh Trì không nhịn nữa, quát lớn:
“Câm miệng!”
Sau đó cậu ấy lạnh mặt chằm chằm Trương Lực:
“Hai người này, hôm nay không mang ai đi cả. Là đàn ông thì tới đây mà đánh tôi.”
Sắc mặt Trương Lực sầm xuống:
“Để tao xem xương mày cứng cỡ nào!”
Hắn cầm ống thép lao tới Trần Cạnh Trì!
Áo hoodie màu đen của Trần Cạnh Trì bị gió đêm hất tung, khi ống thép quét ngang qua tai, cậu ấy lập tức bắt lấy cổ tay Trương Lực, bẻ ngược lại — tiếng thép rơi xuống đất và tiếng hét đau đớn vang lên cùng lúc.
Bạn thấy sao?