12
Trịnh Hoài An khựng lại trong giây lát.
Có lẽ do cơn say vẫn còn, tôi thấy khóe mắt ấy hơi đỏ.
Anh ta hơi cựa mình, trên người nồng nặc mùi rượu, đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Rồi với tay lấy chai rượu trên bàn trà, ngửa đầu tu một hơi hết hơn nửa chai.
Tôi mà hơi lo lắng, theo phản xạ muốn ngăn cản, giờ đây tôi chẳng thể gì nữa.
Trước đây, khi tôi việc dưới quyền ta, ta cũng thường xuyên uống rượu.
Có khi vì tiếp khách, có khi vì chuyện cá nhân.
Tôi thấy dạ dày không tốt, nhiều lần khuyên can, sau đó ta uống ít lại.
Nhưng bây giờ, dường như lại sa vào thói quen cũ.
Chỉ trong chớp mắt, một chai rượu đã cạn sạch.
Anh ta vứt chai xuống đất.
“Rầm!”
Chai rượu vỡ nát, mảnh thủy tinh văng tung tóe.
Mấy công tử nhà giàu đang say ngủ trên sàn bị tiếng cho giật mình tỉnh giấc.
Có vẻ họ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ nghĩ hai người kia sắp đánh nhau.
Mấy người tỏ vẻ đứng ra can ngăn vài câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Bên trong chỉ còn lại hai người.
Một người sắc mặt nhợt nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm lại ẩn giấu sự mệt mỏi không thể che giấu.
Một người vì uống quá nhiều mà khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng vương chút men say.
Trịnh Hoài An duỗi chân, đá văng mảnh vỡ của chai rượu sang một bên.
Sau đó, ta hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên như mà không phải , hỏi:
“Bạn nào?”
Lục Chiêu vẫn lặng lẽ hút thuốc, rõ ràng có chút không tự nhiên, tránh đi ánh mắt của ta.
“Không phải chia tay với Lâm Sơ rồi sao? Tìm người mới rồi chứ?”
Trịnh Hoài An như vừa nhớ ra điều gì, kéo dài giọng “Ồ” một tiếng.
Một lúc lâu sau, ta nhạt, giọng khàn khàn:
“Liên quan gì đến cậu?”
Lời lẽ chẳng dễ nghe chút nào.
Theo tính cách của Lục Chiêu, chắc chắn ta sẽ không để yên.
Nhưng lần này, ta không tức giận, vẫn chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Như thể tâm trạng đột nhiên rối bời, ta rít mạnh một hơi thuốc.
Như không quan tâm đến thái độ khó chịu của người đối diện, ta lại hỏi tiếp:
“Lâm Sơ đâu? Không còn ở công ty cậu nữa à?”
13
Đây là lần đầu tiên sau ba năm trở về nước, Lục Chiêu hỏi về tôi.
Điếu thuốc vừa hút hết, ta lập tức châm thêm một điếu khác.
Trong ấn tượng của tôi, trước đây ta rất ít hút thuốc.
Nhưng giờ đây, ta dường như mất đi vẻ bình tĩnh vốn có.
Tôi chợt nhớ lại sáng nay, khi ta gọi điện thoại.
Anh ta rằng muốn gặp Trịnh Hoài An để bàn về hợp đồng.
Sau đó bảo thư ký của Trịnh Hoài An đến nhận tài liệu.
Bên kia không biết trả lời thế nào, ta liền :
“Không phải trợ lý đó, bảo Trợ lý Lâm đến.”
Mấy ngày nay, vì phần mộ bị đào lên, ý thức của tôi mơ hồ, không nghĩ ngợi nhiều.
Mãi đến bây giờ tôi mới sực nhận ra, cái tên ‘Trợ lý Lâm mà ta đến…
Hình như là tôi.
Có lẽ phía bên kia đã với ta rằng tôi đã nghỉ việc.
Vậy nên ta mới tìm đến Trịnh Hoài An, lần theo dấu vết của tôi.
Nhưng… vì sao ta lại đột nhiên tìm tôi?
Nếu chỉ đơn thuần là hận tôi, muốn trả thù…
Bây giờ, trai tôi gần như phát điên, tôi cũng đã mất việc, bị cấp trên “đá” không thương tiếc.
Một người như tôi, có gì đáng để ta lãng phí thời gian nữa?
Nhưng không thể nào…
Không thể nào là vì…
Anh ta hận tôi.
Sẽ không còn quan tâm đến tôi nữa.
Tôi lắc đầu, xua đi suy nghĩ nực vừa thoáng qua trong đầu.
Lần này, Trịnh Hoài An trầm mặc rất lâu.
Anh ta như đang suy nghĩ về một câu hỏi cực kỳ khó khăn.
Mãi sau đó, ta mới như chợt nhớ ra điều gì, nhếch môi có chút xấu xa, về phía Lục Chiêu:
“Lâm Sơ?”
“Lâm Sơ chết rồi.”
14
Vẻ mặt của Lục Chiêu đột nhiên cứng lại.
Trịnh Hoài An hơi nghiêng người tới gần hơn.
Anh ta chăm quan sát gương mặt của Lục Chiêu, đôi mắt đỏ ngầu vì men say, nụ lại càng sâu:
“Sao , tổng giám đốc Lục, vẫn chưa biết à?”
“Lâm Sơ chết lâu rồi. Hôm qua cảnh sát chẳng phải còn dẫn đi xem xác ấy sao?”
Không gian xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Lục Chiêu đứng yên rất lâu, vẻ mặt như bị đóng băng.
Giống như có một sức mạnh vô hình trói chặt ta, khiến không thể cử .
Trịnh Hoài An ta như đang xem một vở kịch, ánh mắt đầy hứng thú và châm chọc.
Có lẽ cảm thấy chỉ quan sát thôi thì quá nhàm chán, ta lại mở một chai rượu.
Cho đến khi chai thứ hai cũng sắp cạn, Lục Chiêu mới như hoàn hồn.
Anh ta đột ngột đứng dậy, có lẽ vì đứng quá nhanh, cơ thể hơi lảo đảo.
Giọng ta lộ ra sự khó chịu, lại không che giấu sự run rẩy trong thanh âm:
“Anh đang mê sảng cái gì thế?”
Trịnh Hoài An lại duỗi chân đá văng những mảnh vỡ thủy tinh dưới chân.
Rồi ta cũng đứng lên theo.
Như một kẻ điên, lại như kẻ nắm giữ bí mật mà người khác không hay biết.
Anh ta tiến gần thêm một bước, giọng thấp, đầy châm chọc:
“Ồ, cậu thật sự không biết à? Để tôi kể thêm cho cậu một chút nhé.”
“Cô ấy chết rồi. Đã chết từ ba năm trước.”
“Không nỡ tiêu tiền, cũng không chịu lấy tiền của tôi, ngay cả phần mộ cũng phải góp chung với người khác.”
Nói đến đây, ta lại bĩu môi, “chậc” một tiếng đầy chán ghét:
“À, tôi lại quên mất, hôm qua cậu đã thấy rồi mà.”
“Sao giờ còn đến hỏi tôi nữa?
“Là không tin? Hay là vui đến mức không dám tin?”
Bỗng nhiên, ánh mắt Trịnh Hoài An lóe lên một tia phấn khích kỳ lạ.
Anh ta vội vã lục lọi trong túi áo, lấy ra một tờ giấy photo nhàu nhĩ.
Rồi nhanh chóng nhét vào tay Lục Chiêu.
“Đây là hợp đồng mua chung phần mộ, có chữ ký của Lâm Sơ.”
“Nghĩa trang phía Tây Nam Thành, khu mai táng chôn cất theo kiểu truyền thống.”
“Cô ấy và một người họ Trương đã mua chung một phần mộ.”
“Yên tâm đi, ấy chết thật rồi, không cậu thất vọng đâu.”
Lục Chiêu đến đây, vốn là để tìm kiếm một câu trả lời.
Nhưng khi tờ hợp đồng với chữ ký của tôi rơi vào tay ta…
Anh ta lại như vừa chạm phải than nóng, chỉ lướt qua một lần rồi vội vàng ném nó xuống đất.
Đôi mắt đỏ ngầu của Trịnh Hoài An càng trở nên sâu thẳm.
Nhưng rồi, ta lại bật .
“Sao , tổng giám đốc Lục?”
“Vui mừng đến mức không cầm nổi một tờ giấy à?”
“Người cũ vô vô nghĩa của cậu cuối cùng cũng chết rồi.”
“Đáng lẽ phải vui mừng lắm chứ?”
“Sao lại kích đến mức này?”
Sắc mặt của Lục Chiêu, càng lúc càng trở nên tái nhợt.
Như thể đã chịu đủ màn giả điên giả dại trước mắt, cảm của Lục Chiêu đột ngột bùng nổ, mất kiểm soát.
Anh ta bất ngờ vươn tay túm lấy cổ áo Trịnh Hoài An,
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lòng bàn tay siết chặt thành nắm , chuẩn bị giáng thẳng vào mặt đối phương.
Trịnh Hoài An, người trước đó vẫn cợt với vẻ mặt thản nhiên, đầy châm biếm,
Ngay khi nắm của Lục Chiêu vung tới, sắc mặt bỗng thay đổi.
Anh ta đưa tay chặn lại cú ấy.
Rồi ngay lập tức, phản công bằng một cú mạnh mẽ, không chút do dự, giáng thẳng vào mặt Lục Chiêu.
Lực đạo đủ mười phần, mạnh đến mức không có chút báo trước.
Nụ giả tạo trên môi ta biến mất, chỉ còn lại sự căm hận trần trụi không chút che giấu:
“Lạnh lùng vô bỏ rơi người , giờ về nước lại còn giả vờ không biết gì.”
“Lục Chiêu, cú này xem như còn nhẹ đấy!”
Bạn thấy sao?