Tôi nín thở, tim đậ.p loạn lên.
Sự sống và cái ch.ết dường như đang ở ngay thời điểm này.
Tệ nhất là tôi sẽ phải ch.iến đ.ấu với bà ấy.
Bà ấy đã gần 50, còn tôi vẫn là một trẻ đầy sức sống.
Dù nghĩ như trong lòng tôi vẫn sợ muốn ch.ết.
Bà ấy tiến lại gần một cách chậm rãi.
Khi tôi đã sẵn sàng ch.iến đ.ấu với bà ấy.
Thì lúc này, từ đống cỏ khô phía sau tôi phát ra tiếng.
“Bác ơi, là con.”
Một cậu bé nhảy ra, đi về phía trước.
Tôi chậm chạp ngẩng đầu lên và qua khe hở của đám cỏ.
Vẻ mặt căng thẳng của bà ấy chợt giãn ra.
“Tiểu Ngưu, sao con lại chạy đến đây!”
Cậu bé giơ chiếc máy chơi game cũ trong tay lên : “Bố con đã mua cho con một cái mới nè.”
Bác như bừng tỉnh gật đầu.
Có lẽ bà ấy đã nghĩ tiếng chuông điện thoại ban nãy của tôi là do máy chơi game của cậu bé phát ra.
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt bà ấy lại trở nên lo lắng.
“Bác đã với cháu gì nào, ở trước mặt người ngoài gọi trưởng làng là ông nội, nghe rõ chưa.”
Cậu bé bĩu môi, gật đầu.
Xem ra đây chính là đứa bé trai mắt to mà Vương Dương .
“Được rồi, sau này ít đến đây thôi, chỗ này bẩn lắm.”
Bác một tay nắm tay cậu bé, một tay xách thùng gỗ đi ra phía cửa.
Khi sắp ra khỏi cửa, cậu bé quay đầu lại về phía tôi.
Nở một nụ .
12.
Có tiếng lạch cạch từ ổ khóa trên cánh cửa.
Có vẻ như nó đã bị khóa lại.
Tôi mau chóng lau nước mắt trên mặt.
Mở điện thoại lên.
Vừa rồi là Vương Dương gọi tới.
Có vẻ như cậu ấy đã xem những bức ảnh đó.
Tín hiệu ở đây quả thực tốt hơn nhiều so với chỗ tôi ở.
Tôi vội đánh chữ gửi cho Vương Dương.
Phải mất một lúc lâu mới nhận tin nhắn từ cậu ấy.
“Chờ tôi, tôi sẽ đi tìm .”
Tôi hoàn toàn kiệt sức, đầu óc choáng váng, bèn dựa lên đống cỏ khô.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.
Tôi vẫn chưa bình tĩnh , tim vẫn đang đi.ên cu.ồng đậ.p loạn.
Cậu bé đó.
Chắc hẳn đã thấy tôi.
Tại sao lại giúp tôi.
Còn có câu “Cô ấy, sắp đến giờ rồi” của bác nữa.
Ngôi làng này, càng đi sâu càng trở nên đáng sợ.
Giống như gốc cây ngàn năm tuổi, tuy có mục nát ở gốc càng đi sâu xuống rễ cây càng phát triển, mức độ mục nát lại càng sâu.
Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe thấy tiếng ổ khóa cạch cạch ngoài cửa.
Tôi lập tức bật dậy, trốn vào đống cỏ khô, cẩn thận về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, một cái đầu thò vào.
Vương Dương!
Tôi giống như thấy cứu tinh liền chạy vội qua.
Vương Dương kéo tôi, hỏi nhỏ: “Không bị người khác phát hiện chứ?”
“Cậu bé đó...” Tôi còn chưa xong đã thấy cậu bé đứng ở ngoài cửa.
Đây là chuyện gì?
Vương Dương kéo tôi: “Đợi lát nữa tôi sẽ giải thích cho .”
Cậu ấy ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo rồi vuốt tóc cậu bé.
“Tiểu Ngưu tốt lắm! Thưởng cho em hai viên kẹo, phải nhớ rằng đây là bí mật giữa chúng ta nhé.”
“Vậy lần sau sẽ kể Ultraman cho em chứ?”
“Lần sau tới sẽ mua cho em thật nhiều Ultraman!”
Cậu bé trông rất vui vẻ, hai người quấn lấy nhau.
Trước khi rời đi, Vương Dương đưa chìa khóa cho cậu bé và dặn dò cậu phải cẩn thận.
Sau đó cậu ấy kéo tôi về phía trước.
“Không phải tôi đã bảo đừng nhúng tay vào chuyện của làng này sao!” Vương Dương dường như rất tức giận.
Tôi cúi đầu, bước nhanh hơn, lặng lẽ bật khóc.
Quả thật, nếu không phải có cậu ấy có lẽ tôi đã ch.ết rồi.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Vương Dương thở dài.
“Bỏ đi, nếu như đổi lại là tôi, chắc cũng không thể bỏ qua , mà Châu Văn.”
Cậu ấy dừng lại và vào mắt tôi: “Có một trái tim nhân hậu là điều tốt, chúng ta không thể không cảm thông với nỗi đ.au mỗi người gặp phải, chỉ có cảm mới là con người, chúng ta nên tách biệt những điều đó ra có không? Chúng ta có thể đợi đến khi quay về rồi tìm cách, người sống mới có hi vọng, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Tôi chắc chắn sẽ không rắc rối nữa, thật đấy.”
Vương Dương ôm lấy tôi : “Không sao, đã rất tốt rồi.”
“Bây giờ muốn khóc cứ khóc đi, đợi lát nữa chúng ta gặp trưởng làng, phải giữ cảm ổn định, tự nhiên một chút, đừng sợ.”
Tôi vừa khóc, vừa đi với Vương Dương, trong khoảng thời gian này cậu ấy không ngừng kể chuyện để dỗ dành tôi.
Nhờ đó mà tôi cũng thật sự bình tĩnh trở lại.
Tôi nhớ đến những lời cậu ấy với trưởng làng.
“Không ngờ là đã kết hôn rồi đấy.”
Vương Dương cũng ngừng , sửng sốt một lát.
“Cô thật sự tin điều đó à, chẳng lẽ tôi gì cũng tin sao.”
“Tôi lừ.a ông già đấy thôi.”
“Tôi, tôi biết mà.”
Cậu ấy bật : “Biết rồi còn hỏi.”
Im lặng giây lát cậu ấy có thêm.
“Là một phóng viên, báo cáo phải trung thực, trong quá trình đó, người ta phải đánh giá hình, thấy người chuyện người, thấy quỷ chuyện quỷ, đây là con đường quan của tôi.”
Tôi không gì, chỉ cúi đầu đi về phía trước.
“Bỏ đi, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, tôi cũng không có ý xấu , chỉ là đối với tôi mà có chút mạo hiểm, tôi vẫn muốn sống.”
Chúng tôi lại tới gặp trưởng làng.
Đầu tiên là trưởng làng an ủi tôi mấy câu, rồi lại híp mắt với Vương Dương.
Xem ra cả ngày hôm nay trưởng làng và cậu ấy đã thân quen hơn không ít.
Tôi và Vương Dương nhau gật đầu.
Vương Dương: “Trưởng làng, hồng ở chỗ mọi người thật sự vừa đẹp lại vừa ngon.”
Trưởng làng khách sáo đáp: “Nào có chứ.”
“Chúng cháu ở đây cũng mấy ngày, hôm nay cháu và ông còn chụp khá nhiều... cháu chụp cũng không tệ nhỉ.”
“Phóng viên Vương chụp rất đẹp.”
Nụ của trưởng làng không hề giảm bớt, trong lòng ông ta đã có cảm giác khác thường.
“Cho nên cháu với Châu Văn đã bàn bạc dự định ngày mai sẽ xuất phát, chúng cháu cũng sẽ mang những bức ảnh này đi để quảng bá, nếu không bỏ lỡ đợt này sẽ bị giảm mất hiệu quả.”
Tôi lén trưởng làng, nụ của ông ta nhạt dần, ông ta chằm chằm xuống đất.
Cả người tôi căng thẳng hồi hộp giống như chờ công bố kết quả thi đại học .
Móng tay không kìm mà cắm sâu vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, trưởng làng mới ngẩng đầu lên.
“Được, đến lúc đó hai người hãy quảng bá rộng rãi nhiều hơn, phước lành của làng chúng tôi đều nhờ hai người cả.”
Tôi ngay lập tức thả lỏng.
“Nhất định rồi ạ.”
Tôi có cảm giác sắp thoát ra khỏi miệng hùm hang sói.
Ngày mai là có thể về nhà rồi!
13.
Buổi tối trưởng làng đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.
Nhưng tôi không ăn bao nhiêu.
Vì Vương Dương liên tục nháy mắt với tôi ra hiệu cho tôi đừng ăn quá nhiều.
Cậu ấy luôn nghĩ sẽ bị đá.nh th.uốc m.ê.
Tôi cũng lịch sự khen đồ ăn ngon, nhân lúc bọn họ không ý thì nôn thức ăn ra.
Khi trở về chỗ ở, tôi không khỏi vui mừng vì sắp về nhà.
Nhưng tôi lại sợ sẽ có điều gì đó không ổn xảy ra vào ban đêm.
Vì tôi đã bàn với Vương Dương bảo cậu ấy buổi tối đến chỗ tôi.
Tôi đề nghị cậu ấy ngủ trên giường còn tôi ngủ dưới sàn.
Lúc Vương Dương đến đã sắp 12 giờ.
Nhưng hai người chúng tôi không ngủ ngay lập tức.
Tôi nhắc đến chuyện của cậu bé kia.
Thì ra lần trước cậu ấy đã nhờ cậu bé vì sợ tôi xảy ra chuyện gì đó.
Cậu ấy đã cho cậu bé kẹo và bảo nếu như thấy chị đi cùng thì bảo vệ ấy, giúp ấy không bị người khác phát hiện.
Đây là do bọn họ đang chơi trốn tìm.
Tôi nghe đến đây thì không nhịn .
Nhưng xong tôi lại cảm thấy hơi sợ.
Tưởng Vương Dương bất cẩn, hóa ra người không đáng tin cậy lại chính là tôi.
Tôi chợt cảm thấy có một sự khác biệt to lớn giữa kiến thức lý thuyết và trải nghiệm thực tế.
Tôi thuộc lòng rất kỹ lý thuyết khi bắt tay vào thực hành thì tôi lại chẳng nghĩ ra cách gì.
Nếu như không phải cậu ấy đã nghĩ đến điều này từ lâu.
Thì e rằng tôi đã giống như người phụ nữ trong chuồng lợn kia rồi.
“Vương Dương, cậu nghĩ bọn họ sẽ để chúng ta đi dễ dàng như sao?”
“Cô cảm thấy rất không chân thực đúng không?” Vương Dương gác tay lên trán, quay đầu tôi.
“Tôi ra trưởng làng thực sự có ý muốn quảng bá thế không phải quảng bá để kiếm tiền mà là để thu hút người khác đến, đến đây thì tôi không biết nữa.”
Cậu ấy thời gian, bây giờ đã hơn hai giờ sáng.
“Chỉ cần chúng ta như đến đây là vì mục đích quảng bá cho làng và giả vờ như không biết gì thì chắc chắn ông ta sẽ không phiền chúng ta đâu, cũng đã giờ này rồi, đoán chừng sẽ không có ai đến đâu.”
Cậu ấy bước xuống giường và ngủ trên sàn nhà.
Chắc hẳn cậu ấy đã rất mệt vì ngay khi vừa ngả lưng xuống sàn cậu ấy đã ngủ thiếp ngay.
Nghe tiếng ngáy nhẹ, tôi cũng cảm thấy an tâm hơn.
Mặt trời ngày mai sẽ tiếp tục mọc.
Châu Văn, Vương Dương, chúc chúng ta sẽ thuận lợi.
14.
Khi buổi sáng thức dậy, tôi đã hân hoan vui mừng.
Cuối cùng cũng đến lúc rời khỏi nơi này rồi.
Mỗi người chúng tôi chỉ thu dọn đơn giản.
Mãi cho đến khi một nhóm người vẫy tay tạm biệt với chúng tôi, tôi vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ.
Cuối cùng!
Cuối cùng!
Trưởng làng bế Tiểu Ngưu, hiện ra nụ quen thuộc kia.
“Hai người nhất định quảng bá thật tốt cho chúng tôi nhé.”
Chúng tôi cùng đáp “Bảo đảm quảng bá tốt.”
Bảo đảm sẽ chạy trốn thật tốt và không bao giờ đến ngôi làng quái quỷ này nữa.
Bảo đảm sẽ phơi bày những bức ảnh!
“Ồ đúng rồi, cháu trai tôi lần sau hai người đến sẽ mang ultraman đến cho nó.”
Câu này giống như nước đá trong mùa đông, ngay lập tức dập tắt sự mong mỏi về nhà của tôi.
Ông ta đã biết những gì?
Tôi không dám nghĩ tiếp, Vương Dương bên cạnh cũng sửng sốt, dường như cậu ấy cũng không ngờ tới điều này.
Nhưng trên mặt trưởng làng lại không có gì khác lạ: “Nhất định nhớ mang nhé.”
“À, tất nhiên rồi ạ.”
Chúng tôi quay lại lời tạm biệt cuối cùng.
Vương Dương nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi đẩy nhanh tốc độ.
Thậm chí tôi còn không dám ngoảnh lại xem bọn họ có còn ở đó không.
Mãi đến khi đi một khoảng xa tôi mới dám thở mạnh.
Trong lòng thấp thỏm bất an: “Vương Dương, cậu nghĩ trưởng làng đã biết gì, có khi nào ông ta sẽ gi.ết chúng ta để di.ệt khẩu không?”
Vẻ mặt Vương Dương cũng ngập tràn sự không chắc chắn.
Thế giây tiếp theo đã trở nên vô cùng kiên định.
“Sẽ không đâu, không phải ông ta đã để chúng ta đi rồi sao, đợi đến khi về nhà, mọi thứ sẽ không sao đâu.”
Đúng , lúc này tôi đang trên đường về nhà mà.
Tôi mỉm một cách không dám tin là mình đang về nhà.
Tôi sắp về nhà.
Ở trong hang sói nhiều ngày như mà vẫn còn nguyên vẹn bước ra khiến tôi muốn ăn món lẩu nóng hổi.
Tôi muốn ăn tôm cay.
Tôi muốn ăn xiên nướng.
Tôi đã hoàn toàn đắm chìm trong ảo mộng khi nghĩ tới lúc mình về đến nhà.
Nhưng khoảnh khắc đi đến cầu treo, nó giống như một con d.ao của hiện thực đ.âm thật mạnh vào tôi.
Cây cầu treo đã bị gãy.
15.
Tôi với Vương Dương nhau với ánh mắt không thể tin nổi.
Toàn thân tôi cứng đờ lạnh lẽo.
Vương Dương ngồi xuống quan sát kĩ càng.
"Là do người ch.ặt đ.ứt."
Tôi cũng ngồi xổm xuống.
Nhát d.ao trên cọc gỗ vô cùng ngay ngắn.
Màu sắc vết dao trông mới hơn màu sắc xung quanh.
Xem ra là mới ch.ặt không lâu.
"Có lẽ trưởng làng đã biết rồi."
Cả người tôi dường như bị rút đi hết sức lực.
Tất cả đồ ăn ngon và trò giải trí mà tôi mơ ước nãy giờ, giờ đây dường như đã ở bên kia cầu.
Cách tôi vừa gần vừa xa, khó mà chạm .
Lẽ nào tôi sẽ phải kết thúc ở trong ngôi làng này sao?
Vương Dương cũng mất đi sự ổn định lúc trước, cậu ấy ngồi phịch xuống đất.
Chỉ cúi đầu không câu gì.
Tôi thử mở điện thoại, nơi này lại chẳng có một chút tín hiệu nào.
Tôi như mất hồn ngồi bệt bên cạnh.
"Vương Dương, xem ra chúng ta không đi rồi."
"Đêm qua tôi còn mơ thấy mình về nhà, cảm giác khi hôm nay chào tạm biệt với bọn họ giống như trong mơ ."
"Cậu xem, có phải phóng viên cậu trước kia cũng đã phát hiện ra bí mật của họ nên mới bị di.ệt khẩu hay không?"
Có lẽ là cảm thấy đã đến đường cùng nên bất giác tôi cũng trở nên lắm lời hơn.
Vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy không phải sợ hãi.
Giống như có loại cảm giác thư thái.
Vương Dương bên cạnh từ đầu đến cuối không trả lời tôi.
Cậu ấy trầm mặt, vẫn luôn cúi đầu.
Đột nhiên, cậu ấy đứng dậy kéo tay tôi.
Quay người lại về phía con đường ban nãy chúng tôi đi đến.
"Đi, quay lại."
Cả người tôi giống như bị gi.ật điện, không dám tin vào câu mà tai mình nghe .
"Gì cơ? Quay lại?"
Bạn thấy sao?