1/ Cứ ngồi chờ sẽ đến.
Lạc Doanh đã ngồi chờ cho đến chet.
Đến khi chỉ còn một tàn hồn vẫn là một trinh nữ.
Cô quỷ sai đến bắt mình, thấy mắt hắn kì cục, không chờ mà hỏi:
“Ông bị mù hả? Có thấy tôi không? Không thấy sao mà bắt?”
Quỷ sai: “Quỷ sai không thể , bắt người về cũng không cần , không thấy cũng có thể bắt hồn.”
Lạc Doanh đột nhiên cảm thấy an tâm, chìa tay ra ngỏ ý muốn đi theo.
“Vậy thì bắt tôi về âm phủ đi.”
“...”
Quỷ sai trần mặc một lúc, hắn có vẻ chần chừ. Một lúc sau hắn :
“Cô không thấy tiếc à?”
“Ít nhất thì cũng phải quậy một trận cho xong chứ?”
Lạc Doanh kì thực sống có hơi nhàm chán. Nhưng nghĩ để tiếc thì cũng không có gì tiếc.
“Chet cũng chet rồi, giờ người ta còn chẳng thấy tôi, quậy thì cũng chẳng quậy .”
Cô lại hé môi .
“Ông quỷ, ông gợi ý như thế là vì có chuyện muốn tôi , đúng chứ?”
Quỷ sai kia cũng ậm ừ không trả lời ngay.
“Chỉ là muốn cho một hội đi trải nghiệm một chút về thế giới này thôi.”
“Với lại... Địa phủ hôm nay không việc, không thể tiếp nhận linh hồn, việc chet vào hôm nay cũng nằm ngoài kiểm soát của sổ sinh tử, bọn ta đều điều chỉnh những người tử mệnh hôm nay sang ngày hôm qua hoặc ngày mai cả rồi, không ngờ lại xót lại ...”
Lạc Doanh gật gật, tự dưng cảm thấy mình đặc biệt.
Vậy không phải ngày hôm nay là ngày chet của một mình sao?
Nó giống như một loại công nhận , ngày hôm nay có thể gọi là ngày của Lạc Doanh chet rồi.
“Thế tôi có thể gì?”
Quỷ sai lại lật lận trong đống giấy trắng, lấy ra một tờ giấy đen. Không biết có ý gì hay không, hắn lại đưa nó cho .
Bên trên có tên một người, Dụ Phiên Trang tuổi thọ 20, khuôn mặt khá là đẹp trai.
“Tên này đến đêm sẽ tử mệnh, ở cùng hắn cho đến chet, sau đó ta đến đón cả hai người cùng đi.”
Cô không chớp mắt.
“Tôi thật sự ở cạnh hắn hả?”
Không để quỷ sai kia , Lạc Doanh đã gật đầu lia lịa.
“Được! Tôi sẽ tới ám hắn đến chet!”
Lạc Doanh nhanh chóng chấp thuận quỷ sai cũng dễ tính, hất tay một cái đã đưa đến phòng tên nhõi đẹp mã kia.
Cô sắp phát nổ rồi, thế mà lại ngồi ngay trong lòng hắn.
Nhưng hắn không có phản ứng, có lẽ là vì đã chet rồi?
Lạc Doanh ngại ngùng leo xuống, đứng lui lại một xó không dám gì.
Ban đầu trúng nhan sắc của hắn mới đồng ý tới, mà giờ lại không dám tay chân.
Làm quỷ rồi cũng rụt rè như thể còn sống, tự trách mình vô dụng.
Xong cũng không gì mà ngồi chờ một chỗ.
Cô len lén cái gã đàn ông đẹp trai kia, Dụ Phiên Trang kia cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì, có tò mò cũng không nghĩ tới chuyện đến nghe thử.
Dụ Phiên Trang bỗng dưng lại đứng dậy, đi ngang qua , sau đó lại quay lại.
Lạc Doanh giật mình thấy hắn đi về phía mình, hắn thấy ư?
Dụ Phiên Trang lấy chìa khóa cạnh bàn.
Xem ra thật sự không thấy.
Hắn muốn ra ngoài, thở phào.
Bản thân xấu như , chắc chắn ma càng thêm xấu, lỡ mà hắn thấy thì ngại chet mất.
“Tôi sẽ ra ngoài.” Hắn đột nhiên vào .
“Con quỷ lần này bị ngốc à? Sao không bám theo?”
“Anh... Anh thấy tôi?”
“Một đống trước mặt, không thấy mới lạ.”
Lạc Doanh nghe câu này sợ đến mức hét thất thanh.
Dụ Phiên Trang phải bịt tai lại.
Không phải vì hắn thấy mà sợ.
Nhưng mà con quỷ nhà người tr*ần như nhộng!
Con quỷ xinh đẹp này không có mặc đồ!
Bạn thấy sao?