Ngọc Vỡ – Chương 12

12.

Ta dừng tay, đám đông đang vây quanh bên ngoài.

Vị Thái tử kia cũng quay đầu qua.

Bảo Châu chỉ huy gia đinh đem những đồng tiền rải ra như nước, muội ấy ở một bên hét lớn: “Chúc mừng tiểu thư nhà ta không bao lâu nữa sẽ đến tuổi cập kê!”

Một làn sóng tiền ném ra, đám đông vừa nhao nhao xông lên bắt lấy, đồng thời cũng lên tiếng lời chúc mừng.

“Chúc cho tiểu thư nhà ta ngày càng trở nên xinh đẹp!”

Lại thêm một đợt tiền nữa phát ra, những người dân ở gần đó nghe về tin tức này cũng nhanh chóng chạy tới nhận tiền, người càng lúc càng đông. Xe ngựa của ta và Thái tử bị vây lại ở giữa, không đi .

Mỗi một lần Bảo Châu phát tiền, muội ấy lại một lần ở giữa những câu thêu dệt nên một lý do lộn xộn: “Chúc mừng tiểu thư nhà ta lấy lại tự do, mỹ nam trong thành đều tùy ý để cho tiểu thư nhà ta lựa chọn!” Cũng không có ai để ý tới những lời vô căn cứ này, những lời này lại “vô ” thành công tiết lộ thân phận của ta.

Bách tính nhận tiền liền lời lời rằng con của Khương gia thật tốt bụng.

Trước đây khi họ tới và thấy xe ngựa của Khương gia, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, bây giờ khi thấy xe ngựa của Khương gia, mọi người tựa như xuôi theo chiều gió, rằng con của Khương gia gả cho nhà ai chính là phúc của nhà đó, rằng đó là sai lầm của hoàng thất khi để mất một người con dâu như .

Chiều hướng của dư luận đã thay đổi, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta, chỉ là ta không ngờ tới, Bảo Châu lại có thể mạnh dạn mà về việc ta đã lấy lại tự do của mình gì gì đó như .

Ánh mắt ta hướng về phía Thái tử, hắn đang cưỡi một con tuấn mã trắng, hắn bị dân chúng đẩy sang một bên, thị vệ ở bên cạnh phải ra sức ngăn cản đám đông đang lại gần.

Có lẽ hắn cũng đã nghe câu đó, dường như tâm trạng của hắn không tốt lắm.

Ta bật .

Bỏ đi, cứ để Bảo Châu loạn như đi.

Dù sao, ta vốn cũng định sẽ tùy hứng một lần.

thoáng qua, ta thấy một bóng hình quen thuộc, kỹ một chút, chính là Khúc Anh.

Nàng ta đứng bên rìa của đám đông, tựa như không hiểu phía trước đang xảy ra chuyện gì, thế có tiền phát đến trước mắt nàng ta, nàng ta cũng cùng với những người xung quanh tiến lên nhận lấy chúng.

Đợi tới khi mọi người xung quanh tản ra, Thái tử cũng đã phát hiện ra nàng ta, hắn tiến lên phía trước kéo nàng ta dậy, sắc mặt trở nên u ám có chút khó coi.

“Sao nàng lại ở đây?”

Ta cũng bước xuống xe ngựa mà đi về phía trước.

Khúc Anh có chút xấu hổ chúng ta, trong tay nàng ta vẫn đang cầm một vài đồng tiền, không biết đặt tay ở đâu: “Ta, ta tới tìm ngươi.”

Thái tử cầu nàng ta vứt những đồng tiền trong tay đi, Khúc Anh ném những đồng tiền đó ra xa tựa như thể nó là hòn đá bỏng tay.

Ta nhẹ nhàng : “Khúc nương không cần để ý đến vài văn tiền đó, ở đây ta vẫn còn có những món đồ đáng giá hơn muốn chuyển giao cho ngươi.”

Ta đưa tay về phía nàng ta, trong tay ta là một miếng ngọc bội có hoa văn hình rồng, viên ngọc trắng sữa lộ ra vài vệt tím tựa như khói chạm khắc vô cùng tinh xảo khiến cho con rồng trở nên sống như thật.

“Đây là, tín vật định thân giữa ta và điện hạ năm đó.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...