Hắn vẫn luôn theo hành của ta, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ : “Khương nương, đã hết giận chưa?”
Ta bình tĩnh như nước mà : “Thần nữ không phải đang giận.”
Ta vén váy bước lên xe ngựa, lời theo gió lạnh mà bay đi: “Ta chỉ cho rằng, Thái tử ca ca của ta chưa từng trở về, hắn đã chết ở đây, chưa từng tìm thấy mà trở về.”
Là người của Khương gia, ta sẽ không ra những lời đại nghịch bất đạo như .
Thế ta vừa bị từ hôn, Thái tử lại cảm thấy có lỗi với ta, hai vị đang ở trong cung cũng , lúc này là một trong số ít những khi ta có thể buông thả bản thân mình một chút.
Vì sắc mặt Thái tử chỉ trở nên tái nhợt, có chút khó xử, hắn cũng không gì, hắn tự mình cưỡi ngựa hồi thành, không còn ngồi chung xe với ta nữa.
Ta không hắn nữa, nghĩ tới Bảo Châu ở bên đó, có lẽ đã xong việc rồi.
Quả nhiên, khi ta hồi thành, Bảo Châu đã tới gặp ta, đôi mắt sáng ngời ta mà : “Tiểu thư, nô tì đã mang những món đồ còn lại đi cầm cố rồi, cũng đã tới tiền trang đổi lấy vài sọt tiền đồng rồi.”
Đối với những chuyện mua bán thế này, Bảo Châu thật sự rất vui vẻ.
Muội ấy là con của một thương gia, đưa tới đây trở thành a hoàn thân cận của ta, giúp ta quản lý sổ sách, trong mắt chỉ có một lòng một dạ muốn kiếm tiền mà thôi. Khi rời thành, những thứ có thể bán đi sẽ chia vào trong một xe khác, Bảo Châu đã mang chúng đi đổi lấy tiền đồng, chỉ trong thời gian ngắn như , nàng đã giải quyết chuyện này ổn thỏa rồi.
Ta khen muội ấy mấy câu, Bảo Châu nghe thì tít mắt.
Ta xoay miếng ngọc bội trong lòng bà tan tay, lạnh nhạt phân phó: “Đem những đồng tiền này đi phân phát cho người dân và những người ăn xin đi.”
Bảo Châu nhận mệnh, thay vì thành thành thật thật đi phân phát tiền, muội ấy không biết từ đâu lấy ra một cái chiêng gõ “bang bang bang bang”, âm thanh thu hút sự ý của những người qua đường, dần dần đã có một nhóm người tụ tập lại xung quanh nàng.
Bảo Châu lớn tiếng : “Tiểu thư nhà ta có chuyện vui, người có chút đồ muốn tặng mọi người để mọi người cùng chung vui!”
Bạn thấy sao?