Ngọc Trai Và Hạt [...] – Chương 6

Buổi trưa, cả nhà ăn cơm tại nhà bác tôi ở quê.  

 

Ba tôi xuống bếp món củ sen chiên.  

 

Khi món ăn nóng hổi dọn lên, ông đặt ngay trước mặt tôi: "Ba đặc biệt món này cho con, ăn đi.  

 

"Ba nhớ năm con tám tuổi, ba cũng món này, con đã ăn hết nửa đĩa."  

 

Vừa dầu vừa mặn, thực sự không ngon, tôi vẫn cố ăn hai miếng.  

 

Trên bàn ăn, không khí rất hòa hợp. Ba mẹ tôi, bác trai bác liên tục gắp thức ăn cho tôi. Ánh nắng mùa thu dịu dàng phủ lên người, ấm áp đến lạ.  

 

Nụ của tôi dần trở nên chân thành hơn.  

 

Lúc này, Tống Trí nghiêng người, khẽ thì thầm: "Cẩn thận, sau lớp vỏ dịu dàng, thường ẩn giấu những chiếc răng nanh sắc nhọn."  

 

Sau bữa cơm, họ kéo Tống Trí ra thử chiếc xe van mới mua, còn tôi giúp bác thu dọn bát đĩa.  

 

Bác giữ tay tôi lại: "Ngồi xuống đi, để bác ."  

 

Ba tôi châm một điếu thuốc, dường như muốn gì đó lại thôi.  

 

Mẹ tôi bị Giang San thúc một cái, liền lên tiếng: "Tiểu Nhan, mẹ với ba con định mua một căn nhà. Hiện giờ còn thiếu một chút, muốn nhờ con góp thêm."  

 

Lời của Tống Trí lại thành sự thật.  

 

Cơn gió thu thổi qua, lạnh buốt như những lưỡi d.a.o lướt trên mặt tôi.  

 

Tôi bật mỉa: "Thiếu bao nhiêu?"  

 

"Ba trăm ngàn!"  

 

"Ba trăm ngàn?" Giọng tôi cao lên: "Con biết kiếm đâu ra nhiều tiền thế?"  

 

Ba tôi vò tay, lúng túng: "Xem như ba mẹ mượn con. Con tốt nghiệp đại học danh tiếng, có công việc tốt, chắc chắn có cách. Ba mẹ già rồi, không còn sức nữa."  

 

Bác trai ngồi bên cạnh lên tiếng phụ họa: "Tiểu Nhan, ba mẹ con đã nuôi con học đại học, giờ con cũng nên báo đáp chứ."  

 

Thật nực .  

 

"Học đại học, con đều vay tiền hỗ trợ học phí, ngay cả sinh hoạt phí cũng do con đi dạy thêm và bán thời gian mà kiếm.  

 

"Chỉ có dịp Tết là nhận vài trăm đồng tiền lì xì. Sau khi tốt nghiệp, con đã gửi về cho nhà vài chục ngàn, chẳng lẽ không tính là báo đáp sao?"  

 

Tôi thẳng vào Giang San, ánh mắt như thiêu đốt: "Nếu tính , nó tiêu nhiều tiền hơn, sao không để nó báo đáp?"  

 

Bác nhanh miệng: "San San dĩ nhiên là có hiếu, căn nhà này chẳng phải nó mua cho ba mẹ các con ở sao."  

 

Cái gì?  

 

Tôi mở to mắt: "Rốt cuộc ai là người muốn mua nhà?"  

 

09

 

Mẹ tôi vội : "Dĩ nhiên là mẹ với ba con mua, vì ba mẹ già rồi, không thể vay ngân hàng, nên chỉ có thể để tên em con."  

 

Ở thị trấn này, với 5.000 một mét vuông, có thể mua căn hộ khá tốt.  

 

Một căn nhà rộng 100 mét vuông, tổng giá 500.000.  

 

Họ muốn tôi bỏ ra 300.000, tên trên giấy tờ nhà lại là của Giang San. Đúng là tính toán quá giỏi.  

 

Ba tôi hút thuốc, khói thuốc bay lơ lửng, những nếp nhăn sâu hoắm trên mặt ông trông thật khó coi: "Con việc xa nhà, cả năm không về, đều là em con lo cho ba mẹ.  

 

"Con giỏi giang hơn nó, con bỏ tiền, nó bỏ công, nhà nào mà chẳng thế."  

 

Mẹ tôi cũng : "Với lại, tên ai chẳng giống nhau. Chúng ta là người một nhà, nhà mới cũng là nhà của con mà."  

 

Nhà của tôi sao?  

 

Rõ ràng tôi có ba, có mẹ, có em , sao tôi lại cảm thấy mình chẳng có nhà?  

 

Tôi đưa mắt mọi người quanh bàn.  

 

Thật đau lòng.  

 

Vừa mới đây, tôi còn có chút ảo tưởng rằng mình cũng thương.  

 

Tôi kìm nước mắt, : "Nếu , để con vay tiền đặt cọc, sau đó con trả góp, nhà phải đứng tên con và để ba mẹ ở."  

 

Giang San vội vàng : "Thế thì không !"  

 

Quả nhiên, vừa thử chút đã lộ bản chất.  

 

Tôi ngước lên bầu trời xanh thẳm, cố không để nước mắt rơi: "Thế thì con không có tiền để cho."  

 

Ba tôi đập mạnh tay vào lưng ghế, tức giận : "Con thật là... Chúng ta dù sao cũng đã nuôi con khôn lớn!"  

 

"Nuôi ăn là đủ rồi sao? Cũng là con , ba mẹ từng thương con như Giang San chưa? Con chỉ muốn một chút thiên vị, dù chỉ một lần thôi."  

 

Nước mắt tôi trào ra, tôi hét lên: "Có chưa? Ba mẹ có chưa?"  

 

Sân vườn rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.  

 

Tôi hít một hơi sâu: "Tiền, con sẽ không bỏ ra."  

 

Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên, là Phàm Phàm gọi.  

 

Tôi lau nước mắt vội vã, đi ra xa để nghe máy.  

 

Phàm Phàm sốt ruột: "Chết thật, cuối cùng tôi đã điều tra ra mọi chuyện. Tống Trí không phải là Tống Chí mà bà nghĩ. Cậu ta rất nguy hiểm, chuyên nhận những công việc liên quan đến gia đình có em ...  

 

"Tóm lại, bà phải cực kỳ cảnh giác. Cậu ta từng..."  

 

"Ừ, tôi biết rồi."  

 

"Bà bị sao thế, sao giọng nghe kỳ ?"  

 

"Ba tôi bảo tôi đưa 300.000 để mua nhà cho em ."  

 

Phàm Phàm hét lên mạnh mẽ: "Bảo họ cút đi!"  

 

Khi tôi quay lại, bàn ăn đã dọn dẹp sạch sẽ.  

 

Mẹ tôi đang lau bếp trong bếp. Tôi vào lấy áo khoác, bà lau tay rồi bước đến, nhỏ: "Chúng ta đã bàn lại, hiểu là con không có tiền. Nhưng chắc Tống Trí thì có đúng không?"  

 

"Mẹ bảo con đi vay ấy?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...