Vậy nên, cậu ấy đã trừng những " em " như thế hết lần này đến lần khác.
Tuyết phủ đầy lên người cậu, tôi kiễng chân, nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu cậu.
"Dừng lại ở đây thôi, Tống Trí. Đến đây là đủ rồi. Hãy buông bỏ quá khứ, và thương chính mình."
Tống Trí quay sang tôi.
Tôi khẽ : "Nếu bác còn sống, chắc chắn bà không muốn cậu trưởng thành mà vẫn bị ám ảnh bởi những bóng tối tuổi thơ.
"Lúc đó cậu còn quá nhỏ, không thể ngăn cản những chuyện đó xảy ra. Mẹ của cậu qua đời, không phải lỗi của cậu!"
Đôi mắt Tống Trí dần đỏ lên, cậu quỳ xuống bên bia mộ, không kiềm mà bật khóc.
"Xin lỗi, mẹ. Xin lỗi…
"Con đã có cơ hội cho mẹ biết, người đàn bà đó bảo con đừng . Bà ta lừa con rằng mẹ sẽ buồn. Nếu… nếu con sớm hơn…"
Tống Trí khóc như một đứa trẻ ba tuổi.
Trên đường về, cả hai chúng tôi đều rất mệt mỏi.
Không ai một lời nào suốt chặng đường.
Khi dừng xe ở đèn đỏ, tuyết bên ngoài rơi ngày một dày.
Cậu đột nhiên lên tiếng: "Chị, thực ra tôi không ghét tuyết đến thế, vì ngày tôi gặp chị, cũng là ngày có tuyết rơi."
"Nhưng tôi vẫn không nhớ ra mình đã gặp cậu khi nào."
"Không sao," cậu những bông tuyết rơi, mỉm : "Tôi nhớ chị là đủ rồi."
-HOÀN CHÍNH VĂN-
[Ngoại truyện]
Tết năm đó, tôi ở lại thành phố A.
Tối giao thừa, Phàm Phàm gọi điện bảo sẽ đến đón tôi ăn Tết cùng ấy.
Khi tôi xuống lầu, lại thấy Tống Trí trong chiếc áo khoác trắng, mỉm tôi: "Chị, tôi cũng chỉ có một mình. Chúng ta ghép đôi với nhau đi."
Ngày mồng Hai, Lưu Chiêm gọi điện chúc Tết, rằng ngày mồng Tám sẽ tổ chức lễ cưới và hỏi tôi có thời gian đến không.
Nhanh thật đấy.
"Gặp đúng người, tôi muốn ổn định."
Sau đó, học cũ tám với tôi rằng, vợ chưa cưới của cậu ấy là hàng xóm thuở nhỏ, cũng là người nhận tiền đền bù giải tỏa.
Hai người đúng là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.
Tôi về quê, tiện thể gặp gỡ vài người cũ.
Ngày tổ chức hôn lễ, Giang San xuất hiện.
Cô ta đeo khẩu trang, cầu xin Lưu Chiêm tái hợp: "Chúng ta đã nhau ba năm. Anh em như thế, em không tin lại cưới nhanh như . Anh chỉ đang giận em đúng không?
"Chúng ta lành đi, Lưu Chiêm. Giờ em mới nhận ra người em nhất vẫn là ."
Khi giằng co, khẩu trang của ta bị kéo xuống.
Trời ạ, gương mặt ấy thật méo mó khiến tôi giật mình.
Ca phẫu thuật mũi trước kia không thành công, ta không cam tâm, tiếp tục chỉnh sửa.
Nhưng vì nợ nần chồng chất, ta chỉ có thể đến những cơ sở không chính quy.
Kết quả là khuôn mặt vốn có thể chấp nhận giờ hoàn toàn bị hủy hoại.
Mũi thì lệch, chỉ cần kích là vết mổ đỏ lên.
Môi thì bơm đầy bất thường, như chiếc xích bị cắt vụng về đôi.
Lưu Chiêm ta với ánh mắt ghê tởm: "Giang San, tốt nhất nên soi gương kỹ lại."
Trước những ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, Giang San đeo khẩu trang, bỏ chạy như bị ma đuổi.
Sau bữa tiệc, ba mẹ tôi đến.
Lúc đầu đứng ngược sáng, tôi thậm chí không nhận ra họ.
Họ trông già đi hơn chục tuổi.
Tại bàn tiệc, có người kể chuyện rằng, để vay tiền, Giang San đã lừa họ thế chấp ngôi nhà.
Không trả nợ, nhà bị ngân hàng siết, họ bị đuổi ra đường, không còn một xu tiết kiệm, phải trở về quê.
Ngôi nhà ở quê thì xuống cấp trầm trọng, không có nước sạch, nhà vệ sinh hay bếp cũng không dùng .
Mỗi khi đau ốm, việc đến bệnh viện cũng khó khăn.
Hơn nữa, người làng xì xào, khiến họ không ngẩng mặt lên .
Trước cửa khách sạn, mẹ tôi nắm tay tôi: "Tiểu Nhan, con từng mua nhà cho ba mẹ ở, đứng tên con, giờ mua không?
"Không cần lớn, hai phòng một sảnh là .
"Quê thực sự không ở nổi. Mùa đông lạnh quá, ba mẹ bị phong thấp không đi nổi nữa."
Mẹ tôi khóc nức nở, níu lấy áo tôi: "Đều là lỗi của mẹ. Ba mẹ đã quá thiên vị, đã nuông chiều nó quá mức.
"Giờ nghĩ lại, nó chỉ biết ngon ngọt, chưa bao giờ đối tốt với ba mẹ.
"Chỉ có con, mùa hè lắp điều hòa, mùa đông mua máy sưởi, đồ điện trong nhà đều do con thay, quần áo, đồ ăn cũng là con mua.
"Con mới là đứa con tốt của ba mẹ. Tiểu Nhan, con tha thứ cho ba mẹ đi. Từ giờ cả nhà mình sống vui vẻ hạnh phúc với nhau."
Tôi gạt tay bà ra: "Nhưng ba mẹ không phải là ba mẹ tốt của tôi.
"Tôi đã , nếu muốn liên lạc, cứ để tòa gửi trát. Ba mẹ kiện đi, tôi sẽ đóng tiền cấp dưỡng theo phán quyết. Nhiều hơn, thì không có."
Không thêm tiền, cũng chẳng thêm .
Tối hôm đó, tôi nằm mơ.
Mơ thấy năm nhất đại học, tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu xương.
Tôi gọi về cho mẹ, bảo bà gửi cho tôi ít quần áo ấm.
Bà : "Quần áo của con đều để em con mặc rồi. Con tự mua cái mới đi."
Nhưng bà không gửi tiền cho tôi.
Lạnh quá, tôi dùng tiền sinh hoạt mua một chiếc áo bông dày.
Lúc đi lấy hàng, tôi thấy một cậu bé mặc áo len co ro trong góc tường, môi tím tái vì lạnh.
Tôi hỏi: "Sao không mặc áo khoác?"
"Áo khoác để trong xe ba em. Ông ấy lái xe chở dì và em trai đi rồi, bỏ em lại."
"Chị gọi cho ba em nhé?"
"Em gọi rồi. Ông ấy bảo quay lại đón sẽ bị tắc đường, bảo em tự bắt xe về." Cậu bé rơm rớm nước mắt: "Nhưng em không có tiền.
"Kệ đi. Dù em c.h.ế.t cóng, ông ấy cũng chẳng rơi một giọt nước mắt."
Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ gì nhỉ?
Tôi không nhớ nữa.
Chỉ nhớ mình xé bao bì, đưa chiếc áo bông màu xanh quân đội cho cậu ấy: "Mặc đi. Nếu em chết, chị sẽ khóc vì em."
"Nhưng chị thì sao?"
Tôi dối, giả vờ hạnh phúc: "Ba mẹ chị sẽ mua cho chị cái mới.
"Nhớ sống thật tốt, thương chính mình nhé!"
Tôi đưa cậu ấy 5 đồng để đi xe, rồi quay lưng về trường. Cậu ấy chạy theo sau tôi, hét lên: "Chị ơi, em tên là Tống Trí. Em là Tống Trí. Còn chị tên gì?"
Tôi không ngoảnh lại, chỉ giơ tay vẫy nhẹ.
Tống Trí…
Thì ra, tôi đã gặp cậu từ ngày đó.
-HẾT-
Bạn thấy sao?