Tống Trí mỉm , giọng thì tàn nhẫn: "Chính đã khiến mình ra nông nỗi này.
"Lúc đầu mua cổ phiếu, tôi đã bảo phải bán ra kịp thời, quá tham, muốn kiếm thêm!
"Tôi có xúi nghỉ việc không? Tôi có khuyên mua xe không? Tôi có bảo mua cửa hàng không? Ngay cả chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi còn khuyên đừng !"
"Những bữa ăn tôi mời , những nơi cao cấp tôi đưa đến đều là thật." Anh , vẻ mặt vô : "Chỉ có những món đồ xa xỉ là giả, tôi cũng đã chi không ít tiền mua chúng."
"Tôi chưa từng nắm tay , chưa từng hôn , chưa từng xác nhận mối quan hệ trai với ."
"Cô cứ việc phơi bày, thậm chí kiện tôi." Anh nhướng mày, ánh mắt ta như con mồi vùng vẫy trong bẫy: "Xem thử xem ai đúng, ai sai."
Cả người Giang San run rẩy.
Nỗi sợ hãi, hoang mang, phẫn nộ, và bất lực dâng trào trong đôi mắt ta như những con sóng lớn.
Cô ta chất vấn: "Anh tất cả vì chị ta, đúng không? Tại sao? Tôi có gì thua kém chị ta?"
Tống Trí nắm lấy tay tôi, giọng kiên định: "Cô không có điểm nào hơn ấy cả. Hơn nữa, tôi chỉ muốn dành toàn bộ sự thiên vị của mình cho ấy, vì ấy xứng đáng!
"Khi cướp đi mọi sự ấm áp của ấy, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?"
Ở đằng xa, mây đen cuồn cuộn, như một tấm màn đen khổng lồ bao phủ lấy Giang San.
Cô ta đứng ngược sáng, phẫn nộ, bối rối bất lực.
Biểu cảm đó rất quen thuộc, bởi nó đã theo tôi suốt cả tuổi thanh xuân.
Khi đó, tôi không hiểu tại sao mình đã cố gắng đến thế, ngoan ngoãn đến thế, học giỏi đến thế, mà ba mẹ vẫn không tôi.
Tôi phải gì mới đúng đây?
Mãi đến khi vào đại học, tôi mới dần học cách buông bỏ, học cách đối xử tốt với bản thân.
Thực ra, không có lý do gì cả.
Sự thiên vị không cần lý do.
Ba mẹ có thể vô điều kiện thiên vị Giang San, thì trên đời này cũng sẽ có người luôn thiên vị tôi.
Nếu không có ai, thì tôi cũng có thể—
Thiên vị chính bản thân mình.
Giang San chằm chằm tôi, đôi môi khẽ mấp máy.
Có lẽ ta muốn cầu xin tôi.
Tôi bình thản thẳng vào mắt ta.
21
Cô ta tự giễu, giọng đầy cay đắng: "Tôi sẽ không cầu xin chị đâu. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ cầu xin chị!"
Đang ăn trưa, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Mùa đông ở thành phố A rất hiếm khi có tuyết.
Trong nhà hàng rộ lên tiếng bàn tán.
Tống Trí đặt d.a.o nĩa xuống, lặng lẽ ra ngoài cửa sổ: "Tôi thật ghét tuyết rơi."
"Tại sao?"
"Chị có rảnh không? Đi cùng tôi đến một chỗ."
Tôi không ngờ cậu ấy lại dẫn tôi đến một nghĩa trang.
Trên bức ảnh đã phai màu, người phụ nữ có nét mặt đoan chính, trông như khoảng ngoài 30.
Tống Trí đặt bó hoa baby trong tay xuống.
"Mẹ, con đưa đến thăm mẹ đây.
"Mẹ chắc đã gặp bà ấy dưới lòng đất rồi phải không? Lần này đừng mềm lòng nữa nhé."
Tuyết rơi lác đác, đọng lại trên chiếc áo khoác dày của cậu. Giọng cậu bình thản kể lại câu chuyện.
Mẹ của Tống Trí là người phụ nữ tài năng, xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, còn trẻ đã trở thành nhân viên chủ chốt của bệnh viện.
Mối quan hệ của bà và cha Tống cũng rất tốt.
Nhưng người em của bà lại không may mắn, có trai bạo lực, thường xuyên bị đánh bầm tím cả mặt mũi.
Mẹ Tống vì mềm lòng mà để em dọn đến nhà mình ở.
Người chị tài năng, kính trọng; người rể trẻ tuổi, thành đạt, dịu dàng.
Dần dần, em nảy sinh những suy nghĩ khác.
Đến khi mẹ Tống phát hiện, em đã mang thai và cầu xin chị tha thứ, mong sinh đứa trẻ ra đời.
Mẹ Tống không ngờ mình đã rước sói vào nhà. Trong cơn hỗn loạn, bà lái xe ra ngoài vào một đêm tuyết rơi để bình tĩnh lại, không may va chạm với xe tải, xảy ra tai nạn thảm khốc.
Hai mạng người ra đi.
Lúc đó, trong bụng bà cũng đã có một đứa trẻ.
Cha Tống đau khổ tột cùng, tổ chức tang lễ hoành tráng. Nhưng chỉ nửa năm sau, ông lén lút cưới em , rồi sinh thêm một cậu con trai.
Có lẽ là quả báo, cậu con trai nhỏ khi lên 10 tuổi đã lén cưỡi xe máy của Tống Trí, gặp tai nạn và qua đời.
Cha Tống về già, sức yếu, không thể nuôi dạy thêm đứa trẻ nào khác, nên quay lại tìm và đưa Tống Trí về, bắt đầu bồi dưỡng.
Tống Trí đầy hận thù: "Vì , tôi rất ghét những em đóng vai tội nghiệp, thèm muốn trai của chị mình.
"Đặc biệt, là kiểu như Giang San, người đã cướp đi lẽ ra thuộc về chị."
Bạn thấy sao?