5
Năm xưa, khi Bùi Thư Văn ba tuổi, nó không chịu ăn uống đàng hoàng, cứ nhất quyết đòi ăn món tôi nấu.
Tôi hoàn toàn không biết nấu ăn, thấy nó tội nghiệp nên tôi bưng ra một bát cháo nhão.
Nhưng nó ăn rất ngon miệng và : 'Mẹ nấu ngon quá, con muốn mẹ nấu cho con ăn mỗi ngày.'
Kể từ đó, tôi bắt đầu phục vụ từng bữa ăn cho nó.
Nhưng sau này…
'Đổ đi, mấy thứ này chỉ có bà già đó mới ăn .'
Một lúc sau, tôi khổ: 'Tôi cứ nghĩ mình đã quên hết rồi.'
Mười năm đó, cuối cùng cũng để lại trên người tôi những vết sẹo không thể xóa nhòa.
'Thật ra, hồi đó mình đã xuyên không…'
Một khi đã ra, mọi chuyện không còn khó khăn như trước nữa.
Tôi cố gắng thả lỏng, kể lại câu chuyện chỉ bằng vài lời ngắn gọn.
Nhưng không ngờ, câu chuyện của tôi lại khiến bầu không khí trên bàn ăn trở nên im lặng.
'Không sao đâu, các cậu đừng lo cho mình, bây giờ mình vẫn ổn mà…'
Tôi chưa kịp xong, Tề Ngọc đã ra cửa với đôi mắt đen láy: 'Người xấu mà chị , là họ phải không?'
Tôi ra cửa, một lớn một nhỏ, mặc đồ cổ trang, đang tôi chằm chằm.
Bùi Thư Văn đang lớn tiếng gọi: 'Mẹ! Đó là mẹ của con!'
——-
Lúc đó là tháng Tám, ánh nắng bên ngoài gay gắt, tôi lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, không kiểm soát ý nghĩ muốn trốn chạy.
Tề Thời Chương và Trình Tinh nhanh chóng đứng dậy chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi kín kẽ.
Bước từng bước chậm rãi về phía chúng tôi, Bùi Hằng đối mặt với họ, : 'Tránh ra, nàng ấy là vợ của ta, ta đến để đưa nàng ấy về nhà.'
Bùi Thư Văn qua khe hở ngây ngốc tôi:'Mẹ, không ngờ mẹ còn đẹp hơn cả Nguyệt tỷ tỷ, đến đây rồi con mới nhận ra những điều mẹ đều là thật.'
'Cùng chúng con về đi, lần này con nhất định sẽ thích mẹ như thích Nguyệt tỷ tỷ.'
Trình Tinh tức giận cực độ: 'Châu Châu nhà tôi mới mười bảy tuổi, từ đâu ra đứa con trai to thế này và ông chồng già như !'
'Bảo vệ, mau đưa bọn họ đi!'
Bùi Hằng rất bình tĩnh, không nhanh không chậm : 'Nàng ấy có vết bớt hình cánh hoa ở mặt trong đùi.'
'Triệu Minh Châu, nàng còn muốn ta tiếp không?'
Giọng của hắn không lớn trong nhà hàng yên tĩnh, câu này gần như bị tất cả mọi người nghe thấy.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đâm thẳng vào tôi như những mũi kim, khiến lòng tôi trở nên cay đắng.
'Đồ khốn.' Tề Thời Chương không gì thêm mà ngay một cú vào hắn.
'Vô liêm sỉ, đê tiện! Báo cảnh sát, tôi báo cảnh sát ngay bây giờ!' Trình Tinh bắt đầu tìm điện thoại.
Giữa sự hỗn loạn, tôi đứng dậy: 'Đủ rồi.'
Tôi kéo Tề Thời Chương lại, nhẹ nhàng xoa vết bầm trên khóe miệng ấy với chút lo lắng.
Ánh mắt của Bùi Hằng lướt qua giữa tôi và Tề Thời Chương, cuối cùng dừng lại trên người tôi, khẽ: 'Ta không phải người thuộc thời đại của các ngươi, đến đây chỉ để tìm lại vợ của ta.'
'Báo cảnh sát thì có ích gì? Ta không chịu sự quản lý của pháp luật nơi này.'
Trình Tinh chưa bao giờ gặp loại người vô lại như hắn, tức đến nỗi ngực phập phồng.
Tôi căm hận hắn.
'Minh Châu, ta chưa từng bạc đãi nàng. Nàng mãi mãi là chính thất của ta, cuộc sống của chúng ta chẳng phải rất tốt đẹp sao?'
'Tại sao nàng lại phải quay về đây? Chẳng phải chỉ muốn ta đến đón nàng sao?'
Hắn nhếch môi với tôi, rất chắc chắn, rất tự tin.
Tôi lạnh lùng đáp lại:
'Ngươi đúng.
'Ngươi không thuộc về thời đại này, ngươi không chịu sự trừng của pháp luật, cũng như ta không chịu pháp luật nơi đó ràng buộc.'
'Ta sẽ không để các ngươi hỏng cuộc sống của ta. Để điều đó...'
Hệ thống phát ra luồng điện dữ dội khắp người tôi, tôi nghiến răng kìm nén cơn đau, siết chặt tay Tề Thời Chương.
'Ta sẽ gi//ết các ngươi, ta là .'
Cuối cùng, dường như Bùi Hằng nhận ra rằng tôi không phải là người không thể rời xa hắn, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, lúng túng : 'Ta có thể đưa Thượng Quan Nguyệt đi, không để nàng ấy phiền nàng nữa...'
Hắn chưa kịp hết, Bùi Thư Văn đã ngắt lời: 'Tại sao chứ?! Nguyệt tỷ tỷ dịu dàng và tốt bụng, mẹ về chúng ta có thể sống chung mà!'
Tôi nhạt, dẫn Trình Tinh và những người khác rời đi.
Bạn thấy sao?