3
Không ngờ rằng, khi nó tiếp với Thượng Quan Nguyệt, nó cũng chẳng còn coi trọng ta nữa.
Ta dạy nó về hóa học.
Nó : 'Những thứ kỳ quái của mẫu thân chỉ là kỹ thuật tà mị, sao sánh sự hiểu biết sách vở của Nguyệt tỷ tỷ.'
Ta dạy nó rằng xã hội phong kiến nhất định sẽ bị lật đổ.
'Nghịch tặc! Nếu mẫu thân còn dạy ta những điều này, ta sẽ bảo phụ thân đánh c//hế//t người!'
Cứ như thế, theo thời gian, nó ngày càng oán giận ta.
Một lần, Thượng Quan Nguyệt chẳng biết vì sao lại bước đến trước tiểu viện của ta.
Ta chưa kịp lên tiếng, đứa con đã vui mừng chạy đến ôm nàng, nũng nịu: 'Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay đệ lại học một bài thơ mới, để đệ đọc cho người nghe nhé!'
Thượng Quan Nguyệt mỉm ôm nó vào lòng, ánh mắt tò mò vào trong viện, vừa vặn đối diện với ánh mắt ta.
'Thư Văn, đó là mẫu thân của đệ sao?'
Nó đáp: 'Đó là bà béo, người không biết đâu, bụng bà ấy đầy vết rạn, xấu xí lắm.'
'Đệ muốn Nguyệt tỷ tỷ mẫu thân của đệ.'
Lồng ngực ta nghẹn lại, cảm thấy cả người như không thở nổi.
Bùi Hằng biết Thượng Quan Nguyệt đã đến chỗ ta, vội vàng đến, che chở nàng sau lưng.
'Nguyệt nhi thiện lương, ngươi không nên điều gì xấu với nàng.'
Nói xong, hắn ôm đứa con, dắt tay Thượng Quan Nguyệt rời đi.
Tiếng giòn giã của Thượng Quan Nguyệt vọng lại: 'Bụng bà ấy thực sự có vết rạn sao? Trông như thế nào? Có giống quái không?'
Con trai ta hồ hởi đáp: 'Lúc bà ấy ngủ, đệ sẽ lén dẫn Nguyệt tỷ tỷ vào xem!'
Ta đứng trong viện, theo bóng dáng họ khuất dần, mới nhận ra họ mới thực sự là một gia đình.
———-
Con trai ta vẫn đứng trước mắt, miệng không ngớt lời oán trách, tiếng chói tai như vọng về từ hôm qua.
Cơn giận trong lòng dâng trào, ta rút kiếm chỉ thẳng vào đứa trẻ trước mặt:
'Bùi Hằng, ta không đủ sức gi//ết ngươi, gi//ết một đứa trẻ thì chẳng khó gì.'
'Người là mẫu thân sao?'
Con trai ta kinh ngạc, không tin nổi vào tai mình mà cất tiếng gọi.
Ta chằm chằm vào nó, như thể đang đối diện với kẻ xa lạ: 'Tránh ra...'
'Hoặc là c//hế//t.'
Nói rồi, ta vung kiếm nhằm thẳng vào đầu nó.
Bùi Hằng không ngờ ta lại đột nhiên ra tay, vội vàng lao tới đánh lệch đường kiếm.
Dẫu , trên mặt con trai vẫn để lại một vết rạch.
Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng chịu đựng vết thương nào, một vết xước nhỏ này cũng đủ nó khóc không ngừng.
Bùi Hằng ôm con trai vào lòng, khuôn mặt lạnh lùng ta, nghiến răng : 'Đồ đàn bà điên.'
Nhìn hai cha con hắn thân gắn bó.
Ta lợi dụng lúc hắn sơ hở, liền lao nhanh vào đường hầm thời gian.
Ý thức dần mất đi, trong khoảnh khắc cuối cùng, ta nghe thấy tiếng thét đằng sau.
'Mẫu thân!
'Không, người không rời đi!'
——-
Ánh sáng trắng bùng lên.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Tôi chậm rãi quan sát xung quanh.
Ba mẹ đang ngồi cạnh giường, lo lắng tôi.
Anh thanh mai trúc mã Tề Thời Chương đang tựa vào cửa, mắt nhắm nghỉ ngơi.
Cô thân Trình Tinh thì nắm tay tôi ngủ say.
Thấy tôi tỉnh lại, mẹ tôi vừa mừng vừa lo, vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Ba tôi ngồi cạnh, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Ông nửa trách mắng nửa thương xót: 'Con bé này, sao chỉ nhận giấy báo trúng tuyển mà đã ngất xỉu. Mười ngày liền, con ba mẹ sợ c//hế//t khiếp.'
'Ba còn tưởng có ai bắt nạt con, nên đã lật tung hết các camera giám sát trên cả con phố.'
Tề Thời Chương quan sát kỹ sắc mặt tôi, khẽ cau mày: 'Còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?'
Cô thân Trình Tinh thở phào nhẹ nhõm, nửa nửa thật : 'Gọi mãi không tỉnh, không phải là cậu xuyên không đấy chứ?'
Bạn thấy sao?