10
Khi còn ở thế giới đó, tôi đã mất rất nhiều thời gian mà không thể công lược hắn.
Trong những đêm dài vô tận, tôi ngồi đờ đẫn trước gương, không nhận ra khuôn mặt chính mình.
Tôi biến sự lạnh nhạt, sự ghét bỏ, và cả những cơn giận vô cớ của hắn đối với tôi thành , và nuốt trọn tất cả.
Tôi tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác, cố hợp lý hóa mọi hành của hắn.
'Vì tôi ta , nên tôi có thể chịu đựng những nỗi đau này.
'Vì tôi ta, nên việc tôi đối xử tốt với ta là điều nên .'
…
Dường như chỉ có cách đó, tôi mới có thể thuyết phục bản thân tiếp tục sống.
Khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Bùi Hằng từ từ cứng đờ lại, vặn vẹo thành một biểu cảm khó coi.
Sau một lúc, tôi khẽ lắc đầu.
'Điều này không liên quan gì đến Thượng Quan Nguyệt. Mà là vì, ta sẽ không bao giờ một kẻ rác rưởi.'
Mắt hắn đột ngột đỏ hoe, giọng khàn đặc: 'Xin lỗi.'
Tôi lặng lẽ hắn: 'Ta không chấp nhận.'
'Ta đã tặng cho ngươi một món quà. Trong mười năm còn lại, ngươi sẽ liên tục phải chịu đựng nỗi đau mà ta từng trải qua.'
Thực ra, ngay từ khi bắt đầu gặp nhau đã là một sai lầm. Tình cảm sinh ra vì mục đích công lược, lẫn lộn với lợi ích, vốn dĩ đã không thuần khiết.
Bùi Hằng bị đưa vào hầm ngục thời gian.
Cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bước ra ngoài, tất cả mọi người đang đứng chờ tôi trước cửa.
Thấy tôi gật đầu, họ cũng thở phào như trút gánh nặng.
'Mai là ngày khai giảng rồi, con có cần mẹ đi theo không?' mẹ hỏi.
'Con vào đại học rồi, gì có chuyện cha mẹ đi theo chứ. Nói ra người ta cho đấy.'
Tề Minh Chương đứng bên cạnh hưởng ứng: 'Mọi người yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho Châu Châu.'
'Liên quan gì đến cậu?'
—---------
Rất lâu sau, quốc gia đã mở thông các thế giới khác nhau.
Lại một năm mới nữa đến, một cuộc gọi từ số lạ vang lên.
'Bùi Thư Văn rất muốn gặp , có muốn gặp không?'
Khi nghe đến cái tên này, tôi chợt mơ hồ.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra sau khi hắn trở về cổ đại, hắn đã không chút do dự nhận Thượng Quan Nguyệt mẹ.
Ban đầu Thượng Quan Nguyệt còn đối xử tốt với hắn, nàng ta không thể giữ gia sản.
Gia sản bị chia cắt hết sạch, Thượng Quan Nguyệt cố gắng giữ nụ , hỏi Bùi Thư Văn: 'Cha ngươi rốt cuộc bao giờ mới quay về?'
'Chẳng lẽ sẽ không trở về nữa sao?'
Bùi Thư Văn nịnh nọt với bà ta: 'Dù có không trở về, con tin rằng mẹ sẽ chăm sóc con tốt mà, con mẹ nhất.'
Vừa dứt lời, sắc mặt của Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng.
'Ta không phải mẹ ruột của ngươi, tại sao phải chăm sóc ngươi?
'Kẻ ăn bám, đừng đi theo ta nữa.'
Nói xong, nàng ta thu dọn chút vàng bạc còn lại trong nhà rồi quay lưng bỏ đi.
Bùi Thư Văn không giữ Thượng Quan Nguyệt, cuối cùng nhớ lại mẹ hắn từng dạy hóa học, nghĩ rằng có thể xà phòng để bán.
Nhưng đến cả bước đầu tiên, hắn cũng không nhớ phải thế nào.
'Thứ kỹ xảo tầm thường, ta không thèm học.'
'Mẹ thật vô dụng, ta phải bảo cha đánh c//hế//t mẹ.'
Những lời hắn từng , giờ đây đều biến thành những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn.
Hắn bật khóc thảm thiết, lúc này mới nhận ra rằng, người từng thật lòng với hắn đã bị hắn tổn thương đến mức nào.
...
Bạn thấy sao?