Ngọc Quỳnh Lâu – Chương 3

Vào khoảnh khắc đó, khuôn mặt Cố Kiêu tái mét, hắn không dám tin rằng tôi thực sự đang chuẩn bị ly hôn.

Còn những lời biện minh bóp méo sự thật để biện hộ cho Bạch Đồ cũng không thể thốt ra thêm một chữ.

Xem ra hắn biết rõ rằng mình đang bóp méo sự thật.

Hóa ra những người như cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Lại đang diễn tuồng gì thế này? Đây chẳng phải là đại ân nhân Bạch Đồ sao? Sao lại quỳ dưới đất mãi thế?”

Lúc này Bạch Đồ mới nhận ra mình đã quỳ trên đất từ nãy đến giờ.

Vừa rồi Trần Giang đột nhiên nổi giận ta sợ hãi, sau khi buông ra, ta ôm lấy cổ thở hổn hển, rồi từ từ quỳ sụp xuống sàn.

Thấy Bạch Đồ không lên tiếng, tôi chợt cảm thấy chẳng có gì thú vị.

“Tôi còn tưởng cuối cùng cũng nhận ra mình đã chết Lâm Miên, quỳ xuống đất để sám hối đấy.”

Tôi đưa bản thỏa thuận ly hôn với vẻ mặt vô cảm.

“Luật sư đã soạn sẵn rồi, tự xem rồi tự ký đi. Nhà tôi không thể chứa nổi một 'đại ân nhân' như , nhất là khi cái ân nghĩa đó chỉ là hai viên kẹo hồi bé.”

06

Biết mình đang bị giễu cợt, Cố Kiêu cũng không dám gì. Hắn cũng biết bản thân mình đã quá đáng đến mức nào trong khoảng thời gian qua.

Sau khi nhận bản thỏa thuận, hắn vừa thấy các điều khoản trên đó liền kinh ngạc, sau đó ném bản thỏa thuận xuống đất.

Hắn quát lớn: “Sao em dám bắt phải chia một nửa số cổ phần mà sở hữu cho em?!”

Biểu cảm phẫn nộ của hắn hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi, thành thật mà , tôi còn cảm thấy mình đòi như là quá ít.

“Tổng giám đốc Cố, đừng quá đề cao bản thân. Anh nghĩ ngày hôm nay là nhờ đâu? Chẳng lẽ người quỳ dưới đất kia không biết, chính cũng không biết sao?”

Dường như Cố Kiêu nhớ lại những chuyện cũ, vẻ mặt nhất thời có chút lúng túng.

Hồi tôi mới tới, mặc dù Cố Kiêu đã nhà họ Cố nhận về, hắn vẫn chỉ là một đứa con riêng.

Ở nhà họ Cố, cuộc sống của hắn còn khổ hơn cả lúc ở trại trẻ mồ côi. Hắn ăn đồ ăn thừa của mọi người, thỉnh thoảng bị Cố tiểu thiếu gia coi như đồ chơi.

Tiền tiêu vặt của hắn cũng bị Cố tiểu thiếu gia cắt xén. Nhiều người biết hắn là con riêng của nhà họ Cố nên chặn hắn ở cổng trường để đòi tiền.

Bọn họ không dám đụng tới Cố tiểu thiếu gia, lại mặc định rằng con riêng của nhà họ Cố sẽ có chút tiền.

Tôi biết những khó khăn của hắn nên luôn bảo vệ hắn, đôi khi còn bị bọn côn đồ đó bắt nạt.

Hồi đó, Cố Kiêu sẽ lao lên bảo vệ tôi, dù có bị thương cũng không trốn tránh, hắn nắm tay tôi và : “Tôi sẽ luôn bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị thương nữa.”

Trong con hẻm đó, chúng tôi như hai con thú nhỏ liếm láp vết thương cho nhau, chỉ có thể dựa vào nhau mà sống.

Sau này, khi ba tôi biết chuyện, ông đã tống những người đó vào trại giáo dưỡng, đồng thời bảo chúng tôi tập trung học hành.

Tôi với ba rằng tôi muốn kết hôn với Cố Kiêu. Mặc dù ba tôi không coi trọng hắn lắm ông vẫn đồng ý.

Cũng chính vì hôn ước của tôi với hắn nên ba mẹ Cố đã có cái khác về đứa con riêng này.

Suy cho cùng, hôn ước này đã mang lại lợi ích rất lớn cho nhà họ Cố.

Vì lý do này, ba mẹ Cố còn tổ chức một cuộc họp báo để tuyên bố Cố Kiêu là con ruột của họ.

Hắn dựa vào cuộc hôn nhân này mà đạt đến đỉnh cao quyền lực ở nhà họ Cố. Giờ đây, hắn không cần tôi nữa, tôi phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Dù có cho ai đi nữa thì tôi cũng sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho đôi cẩu nam nữ này.

Bạch Đồ đang quỳ dưới sàn cũng đứng dậy, nhặt bản thoả thuận ly hôn lên xem kỹ.

Tôi không thể không ý đến ý trong mắt ta.

Người phụ nữ ngu ngốc này chỉ biết vui mừng vì mình sắp đạt vị trí cao, hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.

Tôi thật sự muốn xem, nếu không có tiền bạc hay địa vị, liệu Bạch Đồ có còn tiếp tục Cố Kiêu hay không.

Hay lại cho thêm hai viên kẹo nữa rồi bỏ đi?

Tôi mím môi, thực sự có chút mong đợi.

Cố Kiêu cầm bản thỏa thuận ly hôn, sau đó xé nó thành từng mảnh.

“Không đời nào! Anh sẽ không chấp nhận ly hôn. Cho dù em có đề nghị, cũng có thể đơn phương hủy bỏ. Đừng hòng thực hiện bản thỏa thuận này.”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, tức giận đến tột độ.

Nhìn những mảnh giấy nằm trên sàn nhà, tôi chỉ thản nhiên : “Không sao cả, tôi đã in rất nhiều bản thỏa thuận như thế này, có thể xé nó tùy thích. Nếu không đồng ý, chúng ta sẽ ra tòa.”

Sau đó tôi quay lưng rời đi, không để tâm tới phản ứng của Cố Kiêu.

Lúc này, Bạch Đồ yếu ớt : “Anh Cố, em sợ.”

Bấy giờ Cố Kiêu mới phản ứng lại, cúi đầu thấy Bạch Đồ đã khóc nức nở, vẻ mặt tội nghiệp khiến người khác xót xa, hắn đau lòng ôm lấy ta rồi xin lỗi.

Cảnh tượng này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Trần Giang.

Anh ta nhớ lại những lần mình đã cãi nhau với Lâm Miên, Bạch Đồ cũng bộ tội nghiệp như .

Nhớ lại cảnh Lâm Miên từng khóc lóc giải thích trước mặt mình, ta lại chẳng chịu nghe một chữ nào.

Giờ đây, ta cảm thấy mỗi lời giải thích lúc đó của Lâm Miên đều như từng giọt máu đẫm lệ.

07

Cố Kiêu nhất quyết không ký vào bản thỏa thuận ly hôn.

Hắn xé tất cả những bản thỏa thuận tôi gửi cho hắn, từ chối ly hôn. Tôi trực tiếp đứng trước mặt hắn và bảo hắn ký đi, hắn lại nắm tay tôi, khóc lóc không chịu ký.

Nếu tôi đơn phương ly hôn thì Cục Dân chính sẽ không cấp giấy chứng nhận ly hôn.

Tôi chịu hết nổi rồi.

Tôi liên hệ với luật sư, trực tiếp khởi kiện ly hôn ra toà.

Tại phiên tòa, hắn đi lại với thẩm phán rằng chúng tôi vẫn đang nhau, tôi chỉ đang giận dỗi mà thôi.

Điều này khiến luật sư của hắn cũng không biết phải gì.

Tôi nhạt, hắn hành như một hề, khi hắn không thể biện minh nữa, tôi đã đưa ra rất nhiều bằng chứng.

Trong đó có chứng từ phòng của Bạch Đồ và Cố Kiêu khi tôi bị bệnh.

Cùng với đoạn video trích từ camera trong văn phòng tổng giám đốc.

Trong video, họ ôm hôn nhau đầy tứ.

Cố Kiêu đã sớm phản bội lời hứa của mình.

Từ lâu, hắn đã không còn chỉ một mình tôi.

Sau khi thấy một loạt chứng cứ, Cố Kiêu không còn lời nào để .

Sau khi tuyên bố ly hôn, tất cả cầu của tôi đều thực hiện.

Trong phút chốc, Cố Kiêu trắng tay, trong tay chỉ còn lại số cổ phần ít ỏi đáng thương.

Hắn vô cùng hoảng sợ, ngay khi phiên toà kết thúc đã chạy đến trước mặt tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...