01
Hình ảnh Lâm Miên nhảy từ tầng cao vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí tôi.
Trong suốt một tuần sau đó, tôi cứ mơ hồ, sốt cao liên miên.
Trước khi nhảy, ấy không hề tuyệt vọng hay buồn bã, chỉ có cảm giác nhẹ nhõm như giải thoát.
“Tiểu Du, xin lỗi cậu, lẽ ra năm ngoái tớ không nên tiếc rời đi, còn kéo theo cậu ở lại nữa, tớ đã hỏi hệ thống rồi, cách này cũng có thể trở về, chỉ là hơi đau một chút thôi.”
Nói xong, ấy không chút lưu luyến mà đứng dậy, dù vốn dĩ rất sợ độ cao ấy lại không hề do dự, nhảy thẳng từ sân thượng xuống.
Lâm Miên và tôi đã xuyên đến đây tròn tám năm rồi.
Khi mới đến đây, hệ thống chỉ bảo chúng tôi phải chinh phục nam chính và nam phụ của thế giới này, đảm bảo họ không bị hắc hoá.
Vì nhiệm vụ, tôi đã luôn bảo vệ Cố Kiêu, giúp hắn từ một đứa con riêng trở thành người nắm quyền của nhà họ Cố.
Còn Lâm Miên thì đồng hành cùng Trần Giang từ hai bàn tay trắng đến khi giàu có bậc nhất.
Hai năm trước, chúng tôi tưởng rằng việc kết hôn với đối tượng chiến lược sẽ coi là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ hệ thống lại rằng tiến độ chinh phục chưa đạt 100% nên không tính là hoàn thành.
Vì thế, chúng tôi phải ở lại thêm một năm nữa. Trong thời gian đó, chúng tôi đã tận dụng đủ mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Kiêu và tôi giống như đối tác trong công việc, chúng tôi rất tin tưởng lẫn nhau, hắn cũng có chút phụ thuộc vào tôi.
Bên ngoài, người ta luôn chúng tôi là cặp đôi mẫu mực, vô cùng thấu hiểu nhau.
Còn Lâm Miên và Trần Giang thì khác, họ sống một cuộc sống đích thực của vĩnh cửu.
Dù đã nhau ba năm và kết hôn hai năm, mỗi khi ra ngoài, họ vẫn luôn nắm tay nhau. Trần Giang không cho Lâm Miên tham gia vào công việc vì sợ Lâm Miên mệt mỏi.
Mãi đến năm ngoái, hệ thống thông báo với chúng tôi rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, giá trị chinh phục đã đạt mức tối đa, nó có thể mở cổng đưa chúng tôi đi.
Nhưng lúc đó, Lâm Miên đã hoàn toàn đắm chìm trong mối này. Hơn nữa, ấy còn mang thai con của Trần Giang.
“Trần Giang thật sự rất tôi, tôi không nỡ rời đi.”
Tôi cũng đồng ý ở lại, dù sao thì cuộc sống ở đây cũng chẳng khác gì cuộc sống của một phú bà.
Hệ thống còn hỏi chúng tôi hai lần là có chắc chắn không, nếu chắc chắn, chúng tôi sẽ không thể rời đi nữa.
Chúng tôi đều nhất trí chọn 'chắc chắn'.
Cố Kiêu từng : “Cả đời này, em sẽ luôn là người phụ nữ nhất, sẽ không có ai khác.”
Khi đó tôi nghĩ hắn không dám ngoại , cũng chẳng thể ai khác sâu đậm hơn.
Hơn nữa, tôi cũng có sự tự tin.
Hắn căm ghét ba mình vì đã lăng nhăng, khiến cuộc đời hắn trôi nổi và đầy đau khổ.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng phản bội lời hứa của mình.
Chuyện đó xảy ra trong năm nay, khi ánh trăng sáng của họ trở lại.
Cả Lâm Miên và tôi đều không ngờ đến biến cố này.
Đúng , Cố Kiêu và Trần Giang có chung ánh trăng sáng - Bạch Đồ.
Cố Kiêu, Trần Giang và Bạch Đồ cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Đối với họ, Bạch Đồ mới là ánh sáng thực sự.
Lâm Miên và tôi không thể so sánh với một phần mười của ta.
02
Có lẽ những gì không thể có mới là thứ quý giá nhất.
Khi Bạch Đồ vừa trở về, Trần Giang và Cố Kiêu đã dành trọn trái tim cho ta.
Khi còn nhỏ, họ là những đứa trẻ độc trong trại trẻ mồ côi.
Khi còn nhỏ, Trần Giang và Cố Kiêu rất thu mình, các trong trại trẻ mồ côi cho rằng họ không hòa đồng nên thường xuyên bắt nạt họ.
Thậm chí, chúng còn ghép hai người lại với nhau rồi bắt họ phải bắt chước cặp nhân trong phim.
Hoặc là dùng nước từ nhà vệ sinh dội vào họ để họ lạnh toát.
Sau những lần đó, Cố Kiêu và Trần Giang càng không muốn giao lưu với thế giới bên ngoài, chỉ lặng lẽ chuyện với nhau ở trong góc.
Lúc này, chỉ có Bạch Đồ sẵn lòng cho bọn họ hai viên kẹo.
Trong mắt họ, Bạch Đồ là người duy nhất đối xử tốt với họ.
Vì , khi Bạch Đồ trở về nước, cả hai đều coi ta là người mà họ muốn bảo vệ nhất.
Ban đầu, sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, mỗi người đều có con đường riêng. Sau này, Bạch Đồ một cậu ấm rồi cùng ta ra nước ngoài.
Lần này trở về, ta tìm đến Trần Giang và Cố Kiêu, rằng mình bị đá, hiện đang không tìm việc , không thể sống nổi.
Những lời kèm theo tiếng khóc khiến hai người đàn ông có mặt cảm thấy đau lòng không thôi.
Trần Giang thể hiện điều này vô cùng rõ ràng. Ngay khi nghe tin Bạch Đồ không tìm việc , ta đã sắp xếp cho ta trợ lý riêng cho mình.
Buồn thay, trợ lý đã đi theo Trần Giang bốn năm, Tiểu Chương, lại bị sa thải không một lí do.
Sau khi nghe chuyện, Lâm Miên cảm thấy không công bằng cho Tiểu Chương, ấy vội lao vào văn phòng tổng giám đốc: “Tiểu Chương đã việc với bốn năm, ấy bước từng bước mới lên vị trí này, ta là cái thá gì mà trực tiếp ngồi vào vị trí này?”
Lâm Miên không thèm dùng giọng điệu chất vấn, ấy không hiểu hành vi của Trần Giang, muốn nghe lý do rõ ràng.
Không ngờ, sau khi Lâm Miên xong, người phụ nữ bên cạnh Trần Giang đã âm thầm rơi lệ: “Đúng , xin lỗi chị, Trần cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, em không ngờ việc nhận vị trí này lại khiến chị không vui, em... em thật sự không nghĩ tới.”
Chỉ mấy câu mấy chữ thôi cũng có thể đảo lộn trắng đen.
"Miên Miên, trước đây ấy đã từng giúp đỡ , chỉ muốn giúp lại thôi, em không cần phải ghen tuông đến mức đó đâu." Trần Giang người phụ nữ mà mình bảo vệ như báu vật đang khóc nức nở, ánh mắt vợ cũng dần trở nên giận dữ.
Rất nhanh, câu chuyện liền chuyển sang cuộc cạnh tranh giữa những người phụ nữ.
Hôm đó Lâm Miên tức đến mức tự gọi xe về nhà.
Ban đầu ấy định đi cùng Trần Giang đến buổi đấu giá, lúc đó ấy chẳng còn tâm trạng quan tâm đến chuyện đồng hành, chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Bạch Đồ thấy thời cơ đã chín muồi, nài nỉ Trần Giang dẫn mình đi mở mang tầm mắt.
Trần Giang cũng đồng ý.
Kết quả là, đôi khuyên tai kim cương mà Lâm Miên hằng mong ước lại đeo trên tai Bạch Đồ.
Lâm Miên biết chuyện này là nhờ bức ảnh chụp màn hình vòng bè mà Tiểu Chương gửi đến.
Caption là: “Tôi với Trần rằng đi phải chiều chuộng người ta một chút nên Trần đã tặng tôi đôi khuyên tai này, ấy còn sau này, nếu ấy dỗ tôi đi thì tôi phải cố gắng hơn để hoàn thành tốt vai trò của một thư ký tổng giám đốc!”
Chiêu khích tướng của người phụ nữ này đã rất thành công.
Lâm Miên không tài nào chịu nổi, ấy lập tức đến công ty ầm lên.
Bạch Đồ chỉ cần đứng ở một bên khóc là đủ.
Điều đó càng ta trông như kẻ yếu thế.
Kết quả là Trần Giang nổi nóng, đẩy Lâm Miên một cái thật mạnh.
Lâm Miên đứng không vững, bụng va vào góc bàn, ngã xuống đất, chảy rất nhiều máu.
Cơ thể ấy vốn đã không khoẻ, do trước đây từng hiện tạng cứu Trần Giang.
Quả nhiên, Trần Giang vội vàng đưa ấy đến bệnh viện, đứa trẻ không giữ .
“Anh thật sự không hiểu, em cứ cãi nhau với gì? Nếu không cãi nhau, đứa trẻ cũng đâu có mất!”
Sau khi biết đứa trẻ không giữ , Trần Giang lại nổi cơn thịnh nộ, mạnh vào bàn, Lâm Miên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Từ đó về sau, bất cứ sự kiện nào, Trần Giang đều đưa Bạch Đồ đi tham gia.
Ban đầu, đồng hành của ta luôn là Lâm Miên.
Tôi tận mắt thấy Trần Giang ôm Bạch Đồ một cách thân mật, Bạch Đồ đỏ mặt e thẹn, Trần Giang còn thì thầm gì đó vào tai ta, tôi không thể nhịn nữa.
Tôi cầm ly rượu vang đỏ lên rồi bước tới.
“Trần Giang!”
Khi hai người họ quay lại, tôi lập tức đổ rượu lên người họ.
03
Khi tôi tỉnh lại, Cố Kiêu ở bên cạnh lo lắng tôi.
Cơn sốt kéo dài một tuần đã khiến cơ thể tôi kiệt sức.
Những ký ức của vài năm qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, kèm theo đó là tốc độ thay lòng đổi dạ của hai người đàn ông này.
Tôi chỉ thấy nực .
Tám năm của chúng tôi không bằng hai viên kẹo của Bạch Đồ.
Thấy tôi không muốn để ý, Cố Kiêu hơi lúng túng, hắn vẫn trước.
“Bạch Đồ không cố ý, ấy cũng không ngờ Lâm Miên lại yếu đuối như , ấy đã xin lỗi rồi.”
Xem kìa, hắn chỉ muốn biện hộ cho Bạch Đồ.
“Cả và ta cút xa khỏi tôi ra.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi thêm vài lời.
“Tôi sẽ nhờ luật sư thủ tục chia tài sản. Anh là bên sai, lát nữa nhớ ký đơn.”
Cố Kiêu thấy tôi đã quyết tâm, lập tức hoảng hốt.
Hắn cuống cuồng nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi: “Em đừng như , em . Anh và Bạch Đồ không có gì cả. Em biết mà, ấy đã từng giúp đỡ , chỉ không nỡ ấy sống khổ sở như thôi.”
Tôi lạnh lùng hắn: “Anh có tin chính lời không?”
Ngay cả bản thân Cố Kiêu cũng không nhận ra, mỗi lần Bạch Đồ, ánh mắt của hắn dịu dàng và đầy cảm đến nhường nào.
Thậm chí, có lúc họ cứ nhau trước mặt tôi, còn tôi thì giống như kẻ đã hoại mối của họ.
Cố Kiêu ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm nào của tôi rồi từ từ rút tay về.
Hắn biết mình từng hứa hẹn những gì với tôi, hắn không muốn giống như ba mình nên chỉ có thể kiềm chế cảm của mình dành cho Bạch Đồ mà không thể thoát ra, lang thang trên bờ vực đau khổ.
Tôi thấy hắn định lên tiếng để biện hộ cho Bạch Đồ thêm lần nữa, nghĩ đến mấy ngày nay bị ốm liên tục, cảm giác cơ thể mệt mỏi đến cực độ, tôi không muốn để ý đến người đàn ông hèn nhát trước mặt nữa.
“Được rồi, mau đi đi, đừng ở đây bẩn mắt tôi.”
Hắn đứng sững trước giường tôi, như thể nhận ra tôi đã khác trước.
Đúng , tôi đã không còn như trước nữa.
Để giúp đứa con riêng như hắn giành quyền thừa kế, tôi đã luôn đóng vai người phụ nữ đứng sau Cố Kiêu.
Tôi chạy đông chạy tây vì việc ăn của hắn, uống rượu đến mức thủng dạ dày mới giúp hắn vực dậy Tập đoàn Cố thị đang trên đà sụp đổ.
Khi đối mặt với hắn, tôi cũng luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, đưa ra lời khuyên và không bao giờ bộc lộ bản chất thật của mình.
Ngày hôm đó, cuối cùng Tập đoàn Cố thị cũng có chút tiến triển.
Hắn đứng trong văn phòng tổng giám đốc, những con người nhỏ bé bên dưới tòa nhà cao tầng, trên gương mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Đúng lúc đó tôi bước vào, đưa cho hắn một cốc cà phê.
Ánh mắt Cố Kiêu tôi khi đó đầy ý, hắn cầm lấy cốc cà phê nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống rồi bế tôi lên kiểu công chúa.
Tôi kêu lên một tiếng rồi ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.
Cố Kiêu trìu mến tôi: “Anh sẽ luôn em và bảo vệ em.”
Sau đó, hắn đã thực sự .
Với địa vị và ngoại hình của mình, rất nhiều người muốn kết giao với hắn, sắp xếp người đến gần hắn.
Nhưng Cố Kiêu chưa bao giờ dao , đuổi hết những kẻ có ý đồ xấu ra ngoài.
Chỉ là, dù những người đó có cố gắng thế nào cũng không thể so sánh với sự dịu dàng của Bạch Đồ thời thơ ấu.
Bạn thấy sao?