Ngọc Liễu – Chương 9

Nghiêm Cửu Nguyệt xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, từ trong túi thơm bên người lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mắt sáng lấp lánh ta."Đúng rồi, tẩu tẩu, lần trước tẩu không phải đau bụng kinh sao? Đây là thuốc muội lấy từ chỗ một vị đại phu rất lợi , tẩu có thể thử xem."Ta im lặng một lát, đưa tay nhận thuốc, cảm tạ ý tốt của nàng.Mấy ngày sau, Nghiêm Cửu Nguyệt lại với ta, vị đại phu kia đã tới kinh thành, nàng chính là vì hắn, mới quyết định ở lại thêm mấy tháng.Ta nhất thời nảy sinh ý nghĩ khác.Vị đại phu kia, nếu thật sự lợi như , có thể giải độc Thẩm Đồng Văn hạ cho ta không?Nghiêm Cửu Nguyệt muốn dẫn ta đi gặp hắn, ta không từ chối.Vị đại phu kia tên Sở Mộ, tướng mạo rất tuấn tú, chỉ là so với Nghiêm Huyền Đình vẫn kém hơn một chút.Ta nghiêm trọng nghi ngờ Nghiêm Cửu Nguyệt ý tại ngôn ngoại.Nàng khó khăn uốn éo giọng chuyện với Sở Mộ vài câu, hắn lại trước sau thần sắc lạnh nhạt, không hề nể mặt.Vì Nghiêm Cửu Nguyệt cũng mất hứng, khoát tay:"Thôi, hôm nay ta không cố ý tới phiền ngươi, là tẩu tẩu của ta lúc hành kinh đau lợi , cho nên mới tới tìm ngươi bắt mạch."Nói xong, có lẽ sợ ta xấu hổ, nàng đi ra ngoài trước, đợi ta ở ngoài cửa.Sở Mộ bắt mạch cho ta, ngẩng đầu ta đầy thâm trầm.Hắn : "Phu nhân chưa từng tới Quý thủy, sao lại đau?"Xem ra người này quả thật rất lợi .Ta : "Ta không phải đau bụng kinh, là trúng độc."Nói xong, ta lấy lọ bạch ngọc kia ra, đặt trước mặt hắn.Sở Mộ nghiên cứu tỉ mỉ một hồi lâu, với ta, đây hẳn là một loại kỳ dược bào chế từ thời Tiên hoàng, dùng để nhanh chóng tăng cường võ lực, chỉ là cái giá phải trả là trúng kỳ độc, mỗi tháng phát tác, hơn nữa thuốc giải trân quý khó tìm, phần lớn chỉ có thể dựa vào một số loại thuốc giải ngắn hạn để dịu độc tính.Hắn , thuốc giải có lẽ chỉ có người hạ độc mới có.Ta trầm mặc một hồi lâu, hỏi hắn: "Vậy ngươi có biết bào chế loại thuốc giải ngắn hạn này không?""Có thể thử xem." Sở Mộ xong, ngừng một chút, " Nhưng mà loại thuốc giải ngắn hạn này, coi như là một loại độc khác, dùng nhiều, hai loại độc tính xung đột, rất có thể cũng sẽ chết.""Không sao, ngươi cứ bào chế đi."Ta lấy ra một miếng vàng lá Nghiêm Huyền Đình cho, đặt lên bàn hắn, lại dặn dò một câu: "Chuyện này, ngươi đừng cho Nghiêm Cửu Nguyệt."Khi chúng ta về Phủ Thừa tướng, trời đã tối.Quản gia , Nghiêm Huyền Đình đã về rồi, đang ở thư phòng.Nghiêm Cửu Nguyệt : "Vậy tẩu tẩu, tẩu vào thư phòng gọi ca ca ra đi, muội ở chính sảnh đợi hai người cùng dùng bữa tối."Nói xong liền nhảy chân sáo đi.Ta vào thư phòng tìm người, cửa khép hờ, Nghiêm Huyền Đình không ở trong phòng.Đi tới trước bàn, ta thấy trên đó đặt một phong thư, nét chữ có chút quen mắt.Cầm lên xem, những thứ viết trên đó, đều là về ta.Trong thư , Diệp Ngọc Liễu, tên thật là Diệp Nhứ Nhứ, thuỷ tính dương hoa, trời sinh phóng đãng, khi còn ở Kính An Vương phủ đã quyến rũ Thẩm Đồng Văn, nha hoàn thông phòng của hắn, sau đó lại cướp hôn sự của muội muội Thẩm Đồng Văn, giả khuê nữ gả cho Nghiêm Huyền Đình.Ta trầm tư.Thẩm Mạn Mạn cho rằng ta không nhận ra nét chữ của nàng ta sao?"Nhứ Nhứ, đừng xem."Ta ngẩng đầu theo tiếng gọi, phát hiện Nghiêm Huyền Đình đang đứng ở cửa.Ánh mắt sâu thẳm, trong thần sắc lại có thêm một tia bối rối.Trầm mặc một lát, ta giơ giơ phong thư với hắn: "Thật ra trong thư này có vài chuyện đúng, tuy rằng không phải ta chủ quyến rũ, ta và Thẩm Đồng Văn, quả thật --"Lời phía sau ta không ra.Bởi vì Nghiêm Huyền Đình sải bước qua thư phòng, đứng trước mặt ta, hất hơn phân nửa sách vở mực giấy trên bàn xuống, sau đó ôm ta lên, trán tựa trán ta, từng chút hôn lên mắt ta.Trên người hắn vẫn mang theo hơi lạnh ẩm ướt nhè nhẹ của buổi chiều tháng tư.Chiếc váy lụa đỏ mới may cùng áo sam trắng rơi xuống đất, lộ ra áo yếm thêu hoa màu vàng.Ta hơi ngẩng đầu, mắt không chớp hắn."Nhứ Nhứ, nàng nhớ kỹ." Hắn dừng tác, , "Sự trong sạch của nữ tử chưa bao giờ nằm dưới váy lụa, nàng rất tốt, nàng sạch sẽ hơn tất cả người của Kính An Vương phủ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...