Phía sau đi theo hai tiểu tư, mỗi người bưng một hộp gấm.Mở ra, trong hộp gấm là một đôi ngọc bội long phượng.Hắn thâm : "Tiểu Nguyệt Nhi, đây là lễ vật thành thân ta tặng nàng."Sở Mộ đứng phía sau, mặt mày trầm xuống, thoạt rất muốn xé xác hắn.Nghiêm Cửu Nguyệt tự mình vén khăn voan lên, tiến lên một bước, cầm lên , lại ném trở lại hộp: "Phẩm chất cũng , coi như ba trăm lượng, ngươi còn nợ ta tám vạn chín ngàn bảy trăm lượng."Sắc mặt Bạch Vô Già trắng bệch như tờ giấy: "Tiểu Nguyệt Nhi, nàng nhất định phải tính toán rõ ràng với ta như sao?""Bớt nhảm, ngươi định khi nào trả tiền?"Bạch Vô Già hít sâu một hơi, diễn sâu: "Tiểu Nguyệt Nhi, ta biết, nàng vẫn còn oán ta..."Ta lười hắn, lặng lẽ đi tới bên cạnh tiểu hoàng đế, hơi cao giọng: "Theo luật pháp Trần Quốc, nợ tiền không trả, quá ba năm, phải thanh lý gia sản, dùng để trả nợ, còn dư tiền, nộp vào quốc khố."Tiểu hoàng đế khựng lại, quay đầu ta.Ta cũng hắn.Hắn nhướng mày, hạ giọng hỏi ta: "Cao Dương huyện chủ, đây là muốn mượn đao g.i.ế.c người?""Hoàng thượng luôn Nghiêm Huyền Đình là cánh tay đắc lực của người, bây giờ cánh tay đắc lực bị người ta nợ tiền không trả, trong nhà thu không đủ chi, chẳng lẽ hoàng thượng không muốn quản?"Tiểu hoàng đế im lặng hồi lâu, cuối cùng : "Cao Dương huyện chủ giúp trẫm một lần, trẫm cũng giúp nàng một lần."Nói xong, liền hạ chỉ, lệnh cho Bạch Vô Già trong vòng một tháng phải trả hết tiền.Còn chỉ đích danh Kinh Triệu Phủ Doãn và Hộ Bộ Thị Lang giám sát.Lúc Bạch Vô Già đi, không chỉ sắc mặt trắng bệch, môi cũng trắng bệch.
Chạng vạng tối, trước khi phòng hoa chúc, Sở Mộ đặc biệt tới cảm ơn ta.Ta hỏi hắn: "Ngươi là cảm ơn ta thay ngươi giải quyết mối họa trong lòng, hay là cảm ơn ta giúp Cửu Nguyệt đòi lại chín vạn lượng kia?""Cả hai."Sở Mộ , Nghiêm Cửu Nguyệt vốn đã có ý định cho thuyền buôn ra biển, chỉ là dòng tiền không đủ, bây giờ có chín vạn lượng Bạch Vô Già trả lại, liền có thể mua thuyền mua hàng, đi thuyền ra nước ngoài.Ta hỏi hắn: "Vậy còn ngươi?""Nàng ấy đi đâu, ta liền theo tới đó."Ta hài lòng, trở về liền đem huống báo cáo với Nghiêm Huyền Đình.Hắn hôn lên trán ta: "Khó cho nàng vì Cửu Nguyệt mà suy tính."Ta nghiêm túc hắn: "Nàng ấy cũng là muội muội của ta."Chữ cuối cùng vừa thốt ra một nửa, đã bị nụ hôn của Nghiêm Huyền Đình chặn lại."Nhứ Nhứ, nàng luôn khiến ta rung ."Đêm nay, ta đã không thể phân biệt rõ, rốt cuộc là đêm phòng hoa chúc của Sở Mộ và Nghiêm Cửu Nguyệt, hay là của ta và Nghiêm Huyền Đình.Hay là, mỗi đêm ta ở bên hắn, đều giống như đêm phòng hoa chúc lần đầu gặp gỡ.Mỹ miều lại lâu dài.Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, có thánh chỉ ở trên, Bạch Vô Già chưa đầy nửa tháng đã mang chín vạn lượng bạc trắng tới.Nghe sản nghiệp vốn đã không dư dả của Bạch gia càng thêm khó khăn, ngay cả Bạch Vô Già cũng gầy đến mức da bọc xương.Tiền là Sở Mộ nhận, hắn ngay cả mặt Nghiêm Cửu Nguyệt cũng không gặp.Nghiêm Cửu Nguyệt rất nhanh nhẹn, ngày thứ hai sau khi nhận tiền liền đi mua thuyền đặt hàng, đầu xuân năm sau, nhân lúc băng tuyết tan, liền mang theo Sở Mộ ra khơi.Trước khi đi, Sở Mộ bắt mạch cho ta, lại đổi một đơn thuốc.Có lẽ là do gần đây cuộc sống trôi qua rất tốt, hắn ta hồi phục nhanh hơn hắn tưởng tượng nhiều.Ngày đó, Nghiêm Huyền Đình trở về, phía sau có một thái giám đi theo.Ta có chút quen mắt, hồi tưởng lại một chút, mới phát hiện là Thẩm công công trước kia từng tuyên chỉ cho Thẩm Đồng Văn.Thẩm công công mang tới hai con mèo.Một con lông dài màu trắng cam, một con toàn thân đen tuyền.Hắn : "Trong cung có một lứa mèo, hoàng thượng nhớ Cao Dương huyện chủ ở trong phủ buồn chán, đặc mệnh nô tài mang hai con tới cho ngài thưởng ngoạn."Hắn đi rồi, ta đem hai con mèo trên dưới kiểm tra một lần, sợ tiểu hoàng đế lén giấu độc bên trong.Nghiêm Huyền Đình buồn kéo tay áo ta, ôm ta vào lòng."Nhứ Nhứ, không cần phải cảnh giác như ." Hắn , "Bây giờ ta tay không quyền lực, hoàng thượng rất yên tâm, nếu không cũng sẽ không giúp Cửu Nguyệt ra mặt."Ta dựa vào lồng n.g.ự.c hắn, thấy hai con mèo lần lượt nhảy vào lòng ta, theo bản năng đưa tay ra, xoa xoa đầu chúng.Thật... mềm mại.Vì ta vừa xoa mèo vừa hỏi: "Mấy ngày trước, hình như hắn còn triệu chàng tới ngự thư phòng.""Đúng , hoàng thượng muốn hỏi ta rốt cuộc ai có thể dùng, có tân thần nào có dã tâm hay không. Hắn , trong số các quan lại trong triều, có thể dùng rất nhiều, có thể tin tưởng, chỉ có ta."Ta không tin một chữ nào."Hắn đã cảm thấy chàng đáng tin, cớ sao còn tước quyền lực của chàng?"Nghiêm Huyền Đình thở dài: "Nhứ Nhứ, đây chính là đạo lý cân bằng của đế vương. Chính vì ta không còn là thừa tướng quyền khuynh thiên hạ, đã không còn tư cách giỡn quyền thuật, cho nên mới trở thành người đáng tin."Thì ra là như .
Bạn thấy sao?