Chúng ta thu dọn xong xuống giường, đã là giữa trưa.Nghiêm Huyền Đình bảo Xuân Tuyết mang cơm trưa đến thẳng phòng.Khi ăn cơm, ta hỏi hắn: "Nghiêm Huyền Đình, người mà chàng muốn cưới ban đầu, là Thẩm Mạn Mạn, đúng không?"Hắn gắp một cái sủi cảo tôm vào bát ta, :"Sao có thể. Nhứ Nhứ, ta ngay từ đầu đã muốn cưới nàng. Nếu người gả tới không phải nàng, ta cũng sẽ nghĩ cách để nàng biến thành nàng."Ta trợn to mắt hắn.Nghiêm Huyền Đình kể với ta về lý do hắn thích ta, hắn đã gặp ta từ rất lâu rồi.Ta nghe xong, có chút khó tin."Cho nên chàng là thấy ta g.i.ế.c người, sau đó thích ta?"Nghiêm Huyền Đình sặc một ngụm canh ngọt trong cổ họng."Nhứ Nhứ, sao nàng lại có ý nghĩ kỳ quái như ?"Hắn khổ lắc đầu, hơi trầm ngâm, lại :"Bất quá, cũng không tính là sai hoàn toàn. Ta thấy nàng g.i.ế.c người, nghĩ đến Cửu Nguyệt, mặc dù chúng ta từ nhỏ thanh bần, muội ấy ta bảo vệ rất tốt, ngay cả g.i.ế.c một con cá cũng không dám.""Lần đầu tiên thấy nàng g.i.ế.c người, ta chỉ là hiếu kỳ, tiểu nương này, sao có thể bình tĩnh như ? Sau này nhiều hơn, dần dần sinh ra một ý nghĩ mà ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy hoang đường—— ta muốn cưới nàng về nhà, bảo vệ nàng thật tốt, để nàng không phải g.i.ế.c người nữa."Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đưa đến bên môi hôn một cái."Ta muốn để đôi tay này, không chỉ nắm đao kiếm, mà còn phải chạm vào bút mực tranh vẽ, son phấn lụa là, trang sức vàng ngọc, hoa cỏ nước chảy."Bàn tay kia nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong lòng hắn."Còn có, mười ngón đan chặt cùng ta."14Ngày hôm sau, Nghiêm Huyền Đình mang theo những chứng cứ mà ta đưa cho hắn, tiến cung tìm tiểu hoàng đế thương nghị.Cũng không biết đã những gì, trời tối mới trở về.Ta mắt trông mong hắn, Nghiêm Huyền Đình lại gần, hôn lên chóp mũi ta, thân mật : "Nhứ Nhứ yên tâm."Được rồi.Ta yên tâm.Một thân võ công cao cường của ta, sau mười ngày đã biến mất hơn phân nửa.Vốn có thể dễ dàng nhảy lên nóc nhà, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng leo cây, trèo lên tường.Tốc độ xuất kiếm, cũng rõ ràng chậm lại.Cũng là lúc này, thánh chỉ của tiểu hoàng đế đã đến.Hắn định tính cái c.h.ế.t của Thẩm Đồng Văn là giang hồ thù sát, không liên quan đến Nghiêm Huyền Đình.Sau đó bãi bỏ chức Thừa tướng của Nghiêm Huyền Đình, cho hắn một chức quan mới, gọi là gì mà Lễ Tiết học sĩ.Người tuyên chỉ đi rồi, ta Nghiêm Huyền Đình, nửa ngày không nên lời."Sao ?""Đây là kết quả mà chàng thương nghị với hoàng thượng ngày đó sao?" Ta hỏi hắn, "Ta hình như... chưa từng nghe qua chức quan Lễ Tiết học sĩ này."Hắn rộ lên."Tự nhiên là chưa nghe qua, đây là chức quan mà hoàng thượng chuyên môn sáng tạo ra cho ta, quản yến tiệc trong cung và lễ nghi trong hoàng thành. Phẩm cấp cao, bổng lộc cao, không có thực quyền. Ta với hoàng thượng, ta còn có phu nhân phải nuôi, cần phải kiếm tiền."Hắn đưa tay nắm lấy tay ta: "Không thể quyền thần, sau này chỉ có thể tham quan rồi."Nghiêm Huyền Đình tự nhiên là không thể tham quan.Ta vẫn luôn nhớ kỹ lời hắn ngày đó.Hắn hắn quan, là vì sinh dân lập mệnh, vì vạn thế khai thái bình.Trước khi không Thừa tướng, việc cuối cùng hắn , là thỉnh mệnh với tiểu hoàng đế, mở quốc khố, tu sửa xong đê đập Tịch Giang.Mà chức quan Lễ Tiết học sĩ này, quả thật rất nhàn rỗi, còn rất có tiền.Tiểu hoàng đế đại khái cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, ban thưởng không ít vàng bạc.Nhưng kỳ thật Nghiêm gia một chút cũng không thiếu tiền.Nghiêm Cửu Nguyệt nghe Nghiêm Huyền Đình không có tiền, tùy tay lấy ra một nắm lá vàng từ trong hộp, nhét vào trong túi tiền của ta."Cứ dùng, không đủ lại hỏi ta."Nghiêm Huyền Đình : "Ta sao lại không có tiền? Chỉ là trêu Nhứ Nhứ chơi thôi. Muội vẫn là giữ lại, tự mình để dành của hồi môn đi."Nghiêm Cửu Nguyệt quét mắt về phía Sở Mộ bên cạnh.Sở Mộ lập tức thức thời : "Ngày mai ta sẽ phái người đến cầu thân."Nàng nhạo một tiếng: "Nghe giọng điệu của ngươi miễn cưỡng như , đại khái không cần đâu."Trước khi hai người họ lại cãi nhau lần nữa, Nghiêm Huyền Đình kịp thời kéo ta đi.
Bạn thấy sao?