Ta theo bản năng quay đầu về phía Nghiêm Huyền Đình, vừa lúc thấy trong mắt hắn sát ý chợt lóe lên.「 Kính An Vương tự thân năng lực có thiếu sót, không cần thiết phải tìm kiếm từ trên người nữ tử. 」Nghiêm Huyền Đình thản nhiên , đưa tay ra nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt.Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, lòng bàn tay ta lại ấm áp.「 Kính An Vương hiện tại rảnh rỗi ở nhà, có lẽ không biết, chuyện “ bắt đầu chưa và kết thúc rồi” này đã truyền vào trong cung, ngay cả hoàng thượng và các nương nương đều biết. 」Nghiêm Huyền Đình lạnh lùng : 「 Bản tướng vừa mới vào cung, còn vì Kính An Vương cầu một đạo thánh chỉ, chắc hẳn lập tức sẽ đến thôi. 」Giống như là để đáp lại lời hắn .Một chiếc xe ngựa phi nhanh mà đến, dừng lại bên cạnh.Trên xe ngựa đi xuống một thái giám mặc áo bào màu đỏ sẫm, hắn liếc mắt Nghiêm Huyền Đình, sau đó chuyển hướng Thẩm Đồng Văn: 「 Kính An Vương tiếp chỉ —— 」Nghiêm Huyền Đình mỉm : 「 Thôi công công, ngài vẫn là đừng khó Kính An Vương, dù sao chân hắn gãy rồi, không quỳ đâu. 」Ta phát hiện miệng Nghiêm Huyền Đình thế cũng rất độc, vì thế mở to hai mắt, có chút kinh ngạc hắn một cái.Nghiêm Huyền Đình mỉm vươn tay, vỗ vỗ lên đỉnh đầu ta như an ủi.Thôi công công bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ:「 Kính An Vương mục vô quân chủ, phóng túng vô lễ, mạo phạm Cao Dương huyện chủ, thật là đại bất kính—— Bắt đầu từ hôm nay, giáng tước vị xuống Kính An Hầu, ở trong hầu phủ đóng cửa suy ngẫm ba mươi ngày, không có ý chỉ của trẫm, không ra ngoài. 」Sắc mặt Thẩm Đồng Văn trong nháy mắt trắng bệch.Nghiêm Huyền Đình phủi phủi áo bào, thản nhiên : 「 Kính An Vương —— không đúng, là Kính An Hầu, ngây ra đó gì, tiếp chỉ đi. 」Ta đột nhiên hiểu ra, ngày thứ hai sau khi tân hôn, mục đích Nghiêm Huyền Đình dẫn ta vào cung thỉnh chỉ.Không chỉ vì để ta ở trước mặt tiểu hoàng đế lộ diện.Còn vì để ta có thân phận này, người bình thường không dám dễ dàng đắc tội.Thẩm Đồng Văn run rẩy đôi môi, không dám tin chỉ vào ta: 「 Không thể nào...... Nàng sao có thể là huyện chủ? 」Thôi công công mặt không biểu : 「 Kính An Hầu thận ngôn, chớ bất kính với huyện chủ. 」Thẩm Đồng Văn lúc đi, là bị thị vệ đẩy xe lăn rời đi.Trước khi đi, hắn quay đầu lại, hung hăng ta, hạ thấp giọng, từng chữ từng chữ : 「 Huyện chủ thì sao? Rồi cũng có ngày sẽ phải trả giá. 」Khí thế quanh thân Nghiêm Huyền Đình đột nhiên lạnh lẽo, lạnh lùng : 「 Kính An Hầu nguyền rủa Cao Dương huyện chủ như , chẳng lẽ là coi thường hoàng thượng? 」Thẩm Đồng Văn lại lạnh một tiếng, không đáp lại.Ta trong lòng rất rõ ràng, hắn lời này không phải nguyền rủa, mà là trần thuật sự thật.Ta vẫn chưa có thuốc giải thật sự, chỉ có thể dùng thuốc giải ngắn hạn Sở Mộ cho ta, dựa vào độc tính tương khắc, áp chế từng đợt độc phát.Mà mấy ngày nay, ta có thể cảm giác rõ ràng, độc tính ở trong cơ thể ta, trầm kha khó trị, càng ngày càng nghiêm trọng.Thật ra ta sớm biết mình sẽ chết.Không c.h.ế.t vì nước lũ, cũng sẽ c.h.ế.t trong một lần nhiệm vụ nào đó, hoặc là trong sự giày vò trên giường của Thẩm Đồng Văn.Khoảng thời gian gả cho Nghiêm Huyền Đình, vui vẻ như , đối với ta mà , gần giống như là trộm .Vậy thì, sớm muộn cũng phải trả lại.Chỉ là ta không ngờ, ngày này sẽ đến nhanh như .Đêm hôm đó, độc tính phát tác, ta điểm huyệt ngủ của Nghiêm Huyền Đình, sau đó liều mạng cắn cổ tay, rót xuống từng bình lại từng bình thuốc giải ngắn hạn.Cách lần độc phát trước chưa đến nửa tháng, lần phát tác này lại đặc biệt mãnh liệt.Ta rất rõ ràng, thời gian của mình không còn nhiều, vì thế bắt đầu suy nghĩ ta còn có thể chút gì.Nhớ rõ sau khi thành hôn không lâu, Nghiêm Huyền Đình đã với ta, hắn và Thẩm Đồng Văn có mối thù không đội trời chung.Sau đó hắn bị đẩy rơi xuống nước, cũng là Thẩm Đồng Văn .Không bằng ta thay hắn g.i.ế.c Thẩm Đồng Văn đi.Điểm mấu chốt này nghĩ thông suốt, ta liền bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch chuyện ám sát.Mặt khác, mỗi đêm quấn lấy Nghiêm Huyền Đình càng chặt hơn.Hắn tính tốt, thế nào cũng chiều theo ta, lại ở lúc mồ hôi đầm đìa ghé vào bên tai ta thấp giọng : 「 Phu nhân nhiệt như lửa, ta thỉnh thoảng cũng sẽ ăn không tiêu. 」Ta nâng mắt, hắn không chớp mắt: 「 Nhưng chàng rất lợi . Nghiêm Huyền Đình, là chàng ta biết, nguyên lai chuyện này cũng có thể vui vẻ như . 」Trong mắt hắn, trong nháy mắt ngưng tụ vô số cảm phức tạp ta không hiểu.Cuối cùng chỉ cúi người, giọng khàn khàn : 「 Nhứ Nhứ, chúng ta cả đời còn rất dài, ta cùng nàng từ từ vui vẻ. 」Hắn với ta cả đời kia, người ta lòng như .Ta cũng rất muốn đi xem.Nhưng lần độc phát cuối cùng, so với ta nghĩ còn đến nhanh hơn.
Bạn thấy sao?