Vì muốn trộm lấy Ngọc Kỳ Lân, ta cải trang thành nha hoàn, lén lút xâm nhập hầu phủ. Lúc đang lục tung gian phòng để tìm kiếm, tiểu hầu gia Châu Lam bỗng xông vào. Ta quýnh quáng chộp lấy cái tiết khố của hắn nhét vào ngực, nước mắt lưng tròng nói: “Thật ra… nô tỳ đã ngưỡng mộ tiểu hầu gia từ lâu…” Châu Lam thẹn đến đỏ mặt: “Khiếp… khiếp thật, đâu ra lẽ ấy chứ!” Về sau, hắn muốn cưới ta làm thê, ta sợ quá liền vội vã bỏ trốn. Hai ngày sau, ta mang Ngọc Kỳ Lân đến chỗ người liên lạc như đã hẹn. “Thiên vương cái địa hổ.” Ta trầm giọng. “Bảo tháp trấn hà yêu.” Người trong cửa đáp. Ám hiệu khớp nhau, cửa dần dần mở ra. Trước mặt ta lại chính là Châu Lam.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?