Tống Tướng đứng bên cạnh ta, lập tức quát lớn:
"To gan! Ngươi chỉ là nữ nhân, sao dám bàn chuyện triều chính!"
Ta đỏ mắt, ấm ức đáp:
"Nữ nhi chỉ thấy quẻ tượng. Nếu là Thái tử, trong vòng hai tháng sẽ dẹp lũ lụt, ổn định dân sinh."
"Im miệng!"
Sau đó, Tống Tướng phủ phục quỳ xuống:
"Bệ hạ, tiểu nữ lớn lên nơi thôn dã, lời thiếu cân nhắc, mong bệ hạ thứ tội."
Lũ lụt vừa xảy ra, Hoàng đế đã chi ngân lượng cứu tế cho Lĩnh Nam.
Triều đình đã cử nhiều quan viên lên phương Bắc cứu tế, ngân sách cứu trợ Lĩnh Nam lại thiếu giám sát. Qua nhiều lần bị tham ô, đến tay dân chỉ còn lại rất ít.
Lúc ấy, dân tị nạn sẽ lưu lạc khắp nơi, dịch bệnh hoành hành, đất nước không còn yên ổn.
Hoàng đế từng nghĩ sẽ cử một hoàng tử đi cứu tế. Nhưng việc cứu trợ Lĩnh Nam quá vất vả, Hoàng đế dự định giao cho một hoàng tử không sủng ái.
Tuy nhiên, nếu Châu Hoài Cẩn tốt việc này, uy tín của hắn trong triều đình chắc chắn sẽ tăng cao.
Ta lui khỏi đại điện, Hoàng đế giữ lại Tống Tướng.
Không lâu sau, ông rời khỏi đại điện, bước lên xe ngựa.
Trên đường về, ông bỗng hỏi ta:
"Niệm Nhi, con muốn gả vào Đông Cung sao?"
Tình cảm của ta với Thái tử, ai cũng biết.
Được ông hỏi như , mặt ta lập tức đỏ bừng, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tối lại.
"Nhưng muội muội mới là Thái tử phi..."
Tống Tướng thở dài:
"Hiện nay thế đã khác, nàng ấy e rằng không thể Thái tử phi nữa."
Đúng , Tống Khinh Vũ đã không còn là con ruột của Tống Tướng, cũng không phải Thần nữ Đại Chu.
Giờ đây, nàng ấy e rằng không thể giữ vị trí Thái tử phi nữa.
*
Tối đó, Tống Tướng rời đến biệt viện nghỉ hè ở ngoại ô, không về Tướng phủ.
Không lâu sau, Châu Hoài Cẩn đi xuống phía Nam để cứu tế.
Tiễn hắn rời kinh thành, ta đứng trên thành theo rất lâu.
Khi bước xuống lầu, ta vô thấy Tống Khinh Vũ đeo mạng che mặt, ngồi lên xe ngựa rời đi.
Việc cầu phúc, dù Hoàng đế không trị tội nàng, danh " nữ" đã gắn chặt với nàng. Ngay cả việc tiễn Thái tử, nàng cũng chỉ có thể đứng từ xa, mang mạng che mặt theo.
Thần nữ lừng danh một thời, nay đã rơi xuống bùn đất.
Tối đó, khi Tiểu Đào giúp ta chải tóc, nàng không nhịn hỏi:
"Không phải Tiểu thư có quyển sách rất lợi sao? Sao lần này lại không tính chuẩn về lũ lụt?"
"Tiểu Đào ngốc, trong sách, ai mà nhớ từng chữ không sót?" Ta tháo trâm cài, vào gương đáp hờ hững, "Ta nhớ Lĩnh Nam có lũ lụt đã là tốt lắm rồi."
"Nhưng tiểu thư còn có... thứ gì đó gọi là hệ thống cơ mà?"
Ta nhạt:
"Ngươi hệ thống à? Một năm trước, nó bỗng xuất hiện, bảo ta chiếm lấy nam chính, sau đó thì biến mất, chẳng hữu ích chút nào."
Tiểu Đào là một nha hoàn đơn thuần, không hiểu thế nào là xuyên sách, hệ thống hay nam chính, vẫn nghĩ rằng đó là thứ từ tiên giới.
Nàng không nhịn than thở:
"Giờ chẳng ai tiểu thư trăm quẻ trăm linh nữa rồi."
"Hiện giờ ta là đích nữ của Tướng phủ, phụ thân lại hết sức phò tá Thái tử cứu tế. Quẻ của ta có linh nghiệm hay không, còn quan trọng gì nữa?" Ta nghiêng đầu Tiểu Đào: "Ngươi không thực sự nghĩ rằng ta phải Thần nữ mới gả cho Thái tử chứ?"
Tiểu Đào ngẩn người:
"Nhưng nhị tiểu thư chẳng phải..."
Ta ngắt lời, nở nụ nhạt:
"Thái tử cần cưới con Thừa tướng để giữ vững ngôi vị. Tống Khinh Vũ chẳng qua là kẻ mạo danh, phụ thân chỉ có một con ruột, chính là ta."
Ngoài cửa sổ, cành cây khẽ lay . Bóng đen dưới cửa biến mất.
Nụ trên mặt ta nhạt dần, ta quay đầu bảo Tiểu Đào:
"Ngươi lui đi, ta mệt rồi."
07
Tống Khinh Vũ có thể nghe tiếng lòng của Tiểu Đào.
Nàng từng khẳng định rằng lũ lụt ở Lĩnh Nam sẽ kéo dài ba tháng.
Nhưng hai tháng sau, Châu Hoài Cẩn đã trở về kinh thành.
Mọi người phát hiện ra rằng, không có nàng – Thần nữ, lũ lụt lại giải quyết sớm hơn.
Những lời đồn không hay về nàng bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Thực ra, ta không cố lừa nàng. Lũ lụt vốn dĩ phải kéo dài ba tháng.
Chỉ là Lê Nguyện từng dạy Châu Hoài Cẩn cách trị lũ và để lại phương thuốc chữa bệnh tả và lỵ.
Phần lớn quan viên ở Lĩnh Nam đều là môn sinh của Tống Tướng, họ hết lòng hỗ trợ Châu Hoài Cẩn trong việc xử lý lũ lụt.
Tống Khinh Vũ không ngờ rằng mọi việc lại có những biến số như .
"Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."
Trước đây, nàng tôn Thần nữ nhờ khả năng tiên đoán tai họa. Nay, vì dự đoán sai liên tiếp, nàng bị xem là nữ mang điềm xấu.
Tống Tướng vì nàng mà bị Ngự sử dâng sớ hạch tội trước triều đình.
Bạn thấy sao?