Lão đạo nhẹ:
"Có khi ngươi chính là người sẽ phản phệ nàng ta."
Tống Khinh Vũ muốn nghe tiếng lòng của ta, cần phải đợi thêm ba năm.
Hiện giờ, thứ nàng nghe , là tiếng lòng của Tiểu Đào.
Dẫu sao, với nàng, điều này cũng không phải hoàn toàn vô ích. Tiểu Đào đã theo ta nhiều năm, là người đáng tin nhất, và biết nhiều bí mật của ta.
Ví dụ như, ta không hề biết bói toán. Ta chỉ đọc những câu chuyện thời đại này trong sách, biết trước tất cả những gì sẽ xảy ra.
Ta và Lê Nguyện đều đến từ cùng một nơi – hiện đại.
Khác biệt ở chỗ, Lê Nguyện đến đây để dùng y thuật cứu giúp thế nhân.
Còn ta đến đây chỉ để chiếm lấy trái tim của nam chính Châu Hoài Cẩn, cùng hắn đắm chìm trong ái .
Mục tiêu tiếp theo của ta là gả vào Đông Cung.
Hiện tại, điều Tống Khinh Vũ lo lắng nhất chính là thân phận Thái tử phi của nàng.
Vậy nên sau khi nghe tiếng lòng của Tiểu Đào, nàng đã xem ta là cái gai trong mắt.
*
Mấy tháng liền, Châu Hoài Cẩn lạnh nhạt với Tống Khinh Vũ.
Cho đến một ngày tại cung yến, nàng khoác lên mình bộ y phục múa màu nhạt, múa một điệu đầy thanh thoát, tựa tiên nữ giáng trần, khiến bao người say mê.
Ánh mắt nàng chuyển , dừng lại nơi Châu Hoài Cẩn đang ngồi cạnh Hoàng đế.
Nàng nghĩ rằng nhờ vẻ đẹp của mình, hắn chắc chắn sẽ rung . Nhưng không ngờ, vì ta, Châu Hoài Cẩn lại càng lạnh nhạt với nàng.
Vốn tính thanh cao, trước đây nàng sẽ không bao giờ múa trước công chúng. Nhưng xem ra, nàng đã rất sốt ruột.
Điệu múa vừa kết thúc, Hoàng đế không ngừng vỗ tay:
"Vũ điệu của Thần nữ Đại Chu quả thực không khác tiên nữ hạ phàm. Ngươi muốn ban thưởng gì, cứ với Trẫm."
Tống Khinh Vũ khẽ quỳ xuống, thưa:
"Thần nữ không dám nhận thưởng."
Hoàng đế :
"Dù ngươi không muốn, Trẫm vẫn phải ban thưởng."
Tống Khinh Vũ nghiêm mặt, đáp:
"Muôn tâu Hoàng thượng, thần nữ đêm qua quan sát tinh tượng, thấy rằng tháng sau vùng Lĩnh Nam sẽ có lũ lụt. Mong Hoàng thượng sớm xây đài tế, để thần nữ cầu nguyện cho Đại Chu."
Sáng nay, trước khi ra ngoài, ta đã xin Tống Tướng đưa ta đến gặp Hoàng thượng.
Ta tỏ vẻ kinh ngạc Tống Tướng, khẽ :
"Phụ thân... nữ nhi cũng định bẩm báo việc này..."
Tống Tướng dùng ánh mắt ngăn ta tiếp.
Sau khi Hoàng đế chấp thuận, Tống Khinh Vũ quay sang ta:
"Tỷ có gì muốn không? Chẳng lẽ tỷ cũng đoán thiên tai?"
Hoàng đế cũng ý đến ta:
"Ngươi là đích nữ vừa nhận về của Tống Tướng?"
Ta tiến lên, hành lễ với Hoàng đế:
"Thần nữ Tống Tri Sương, tham kiến bệ hạ."
Hoàng đế mỉm :
"Trẫm nhớ ngươi, chính ngươi đã liều mạng cứu Thái tử. Nghe ngươi biết bói toán, cũng đoán thiên tai sao?"
Đây là cái bẫy mà Tống Khinh Vũ giăng ra cho ta.
Nếu ta rằng mình cũng đoán , chẳng khác nào tranh công với nàng, sẽ khiến Hoàng đế ghét bỏ.
Nếu ta mình không đoán , điều đó chứng minh ta không có bản lĩnh, cả đời chỉ có thể bị nàng giẫm dưới chân.
Nhưng nếu... những gì Tống Khinh Vũ lại sai thì sao?
Ta quỳ xuống, cúi đầu:
"Thần nữ đoán rằng một tháng rưỡi nữa Lĩnh Nam sẽ có lũ, vì tu vi không đủ, quẻ đoán của thần nữ chưa chắc đã chính xác."
Tống Khinh Vũ ta nghi ngờ, không thể đọc ta.
Hoàng đế hỏi tiếp:
"Ngươi cũng biết cầu phúc sao?"
Ta lắc đầu:
"Thần nữ chỉ có thể dự đoán thiên tai. Nhưng thần nữ chỉ là phàm nhân, không thể lễ tế để cầu trời nguôi giận."
Cả điện xôn xao.
Họ đều rằng ta không thể sánh với Thần nữ Tống Khinh Vũ.
Nhưng ta chưa từng muốn Thần nữ.
Thần nữ không phải phàm nhân. Phàm nhân có thể phạm sai lầm, Thần nữ, chỉ cần mắc lỗi nhỏ cũng có thể mất hết tín đồ trong nháy mắt.
06
Một tháng sau, Lĩnh Nam không gặp lũ lụt, trái lại phương Bắc lại bắt đầu đại hạn.
Lúc này, đài tế vừa xây xong.
Hoàng đế hạ lệnh cho Tống Khinh Vũ cầu mưa. Một tháng sau, Lĩnh Nam liên tiếp hứng chịu mưa lớn, dẫn đến lũ lụt.
Người dân đồn đại rằng, chính việc nàng cầu mưa đã ra thảm họa này.
Chỉ sau một đêm, Tống Khinh Vũ từ Thần nữ biến thành nữ.
Hoàng đế triệu kiến ta, hỏi:
"Vì sao ngươi không đoán đại hạn ở phương Bắc?"
Ta cung kính trả lời:
"Thần nữ chỉ là phàm nhân, tu vi còn kém cỏi, có những tai họa không thể đoán trước."
Hoàng đế thở dài:
"Hiện tại, ruộng lúa phương Bắc mất mùa, dân chúng đói khát khắp nơi. Trẫm đã lệnh mở kho lương và phái quan viên đi cứu tế. Tuy nhiên, đại hạn chưa giảm, giờ lại thêm lũ lụt ở Lĩnh Nam, nhất thời Trẫm cũng không biết phải sao."
Ta quỳ xuống, kiên định :
"Bệ hạ, có lẽ Thái tử có thể giúp người giải ưu phiền."
Bạn thấy sao?