Ngọc Hoán Hồn – Chương 4

Một ngày, khi Tống Tướng đang vào triều, nàng đặc biệt mang thuốc bổ đến thăm ta.  

 

Nàng bưng chén thuốc, vẻ mặt hiền lành:  

 

"Tỷ à, thuốc này là muội dậy từ lúc trời chưa sáng để sắc, còn thêm hồng hoa thượng hạng, bổ khí huyết lắm. Tỷ nếm thử đi."  

 

Ta liếc chén thuốc đỏ trong veo, môi mím chặt.  

 

Tiểu Đào thấy , giải thích:  

"Tiểu thư nhà nô tỳ dạo này uống thuốc nhiều quá nên sợ rồi."  

 

Tống Khinh Vũ mỉm :  

"Đây không phải thuốc, mà là món bổ dưỡng."  

 

Ta ôm ngực, nhíu mày:  

"Ta vừa uống nhiều thuốc lắm rồi, giờ uống không nổi nữa. Cứ để ấm đó đi, lát nữa ta sẽ uống."  

 

Tiểu Đào nhận lấy chén thuốc từ tay Tống Khinh Vũ, đặt vào nồi hâm cách thủy trên bếp.  

 

Tống Khinh Vũ ngồi cạnh giường, trò chuyện với ta một hồi lâu.  

 

Bỗng nhiên có người tới báo:  

"Thái tử đến rồi!"  

 

Ta vội nắm lấy tay Tống Khinh Vũ, giải thích:  

"Muội đừng hiểu lầm, Thái tử chỉ nhớ thương chiến sự ở biên cương, nhờ ta bói thời tiết vùng đó thôi."  

 

Nàng mỉm , ra vẻ rộng lượng:  

"Muội tin vào Thái tử và tỷ, tỷ không cần giải thích."  

 

Ta cúi đầu khẽ :  

"Phận nữ nhi từ xưa không nên can dự chính sự, muội nhất định phải giữ bí mật cho ta."  

 

Nàng mỉm dịu dàng:  

"Đương nhiên rồi."  

 

*

 

Ta biết nàng đang dối. Ngay ngày mai, tin đồn rằng ta dùng thuật bói toán can dự triều chính sẽ lan khắp kinh thành.  

 

Nhưng ta cũng lừa nàng. Thật ra ta không hề bói thời tiết ở biên cương cho Châu Hoài Cẩn.  

 

Ta chỉ đang thử xem nàng có thể đọc tâm tư của Thái tử hay không. Qua hình hiện tại, có vẻ là không.  

 

Chẳng mấy chốc, Châu Hoài Cẩn tới nơi, người đầy bụi đường.  

 

Ta khẽ ngước mắt , tay ôm ngực, đôi môi nhợt nhạt thoáng nở nụ mỏng manh:  

 

"Vừa rồi n.g.ự.c ta đau lắm, không hiểu sao, vừa thấy điện hạ, cơn đau đã giảm đi nhiều..."  

 

Châu Hoài Cẩn thoáng sững sờ.  

 

Ta có thể thấy trên mặt hắn ửng lên một lớp đỏ khác thường.  

 

Tống Khinh Vũ dù dung mạo khuynh thành, với thân phận Thần nữ, tính cách thanh cao lãnh đạm, nàng chắc chắn sẽ không những lời khiến người khác đỏ mặt như thế với Châu Hoài Cẩn.  

 

Ta và Tống Khinh Vũ đều bị bán vào chốn lầu xanh từ nhỏ, ta không như nàng, có thể giữ sự trong sạch giữa bùn nhơ.  

 

Châu Hoài Cẩn ta, ánh mắt sâu hun hút như đang xuyên qua ta, tưởng nhớ một người khác.  

 

“Cô không sao, ta an tâm rồi."  

 

Khi hắn đến gần, ta dùng khăn tay lau nhẹ mồ hôi trên trán hắn.  

 

Đầu ngón tay lạnh buốt vô lướt qua gò má nóng hổi, hơi thở của hắn dường như trở nên gấp gáp hơn.  

 

Trước khi hắn vào phòng, ta đã ném một chút hương liệu dẫn vào lò hương.  

 

Tuy không thể khiến hắn mất lý trí, đủ để Châu Hoài Cẩn lầm tưởng rằng bản thân có cảm với ta.  

 

Việc ta vì cứu Châu Hoài Cẩn mà suýt mất mạng, khiến cả kinh thành biết đến khả năng bói toán của ta. Nhiều người xót xa rằng, với thân phận đích nữ Tướng phủ, đáng lẽ theo hôn ước Hoàng thượng ban, ta mới là người gả vào Đông Cung. Nay lại bị Tống Khinh Vũ cướp mất duyên phận.  

 

Những lời đồn đại này, hẳn Châu Hoài Cẩn cũng đã nghe qua.  

 

Trước khi hắn rời đi, ta sâu vào mắt hắn, đôi mắt như ngấn lệ.  

 

Dung mạo của ta không coi là xinh đẹp, chỉ thanh tú mà thôi. Nhưng Lê Nguyện từng rằng, ta có một đôi mắt, dù chó cũng đầy cảm .  

 

Ánh mắt Châu Hoài Cẩn chạm vào ánh của ta, sự lạnh lùng trong đáy mắt hắn dường như thoáng xao .  

 

05

 

Châu Hoài Cẩn vừa rời đi, Tống Khinh Vũ lại đến ngay sau đó.  

 

Không tận mắt thấy ta uống bát canh, nàng vẫn không yên lòng.  

 

Ta khẽ mỉm :  

"Ta đã uống canh mà muội mang đến rồi."  

 

Đúng lúc này, Tiểu Đào bê một chậu nước nóng bước vào.  

 

Ánh mắt Tống Khinh Vũ thoáng chốc méo mó:  

"Ngươi đưa bát canh cho nha hoàn này uống sao?"  

 

"Muội sao biết ..."  

 

Tống Khinh Vũ cúi đầu, che giấu cơn giận trong mắt:  

"Áo của nó dính bẩn rồi."  

 

Tiểu Đào đặt chậu nước xuống, lau vết đỏ trên váy, rồi giải thích:  

"Tiểu thư nhà nô tỳ dạo này sợ uống thuốc, sợ nhọc lòng nhị tiểu thư nên đã để nô tỳ uống bát canh ấy."  

 

Ta cũng lên tiếng:  

"Tiểu Đào như tỷ muội ruột với ta, ta uống hay nàng uống cũng như nhau thôi."  

 

Bàn tay buông thõng bên người của Tống Khinh Vũ từ từ siết chặt, thậm chí bắt đầu run rẩy.  

 

Lão đạo trên Thanh Vân Sơn từng rằng, Ngọc Hoán Hồn ba năm một lần sẽ phát đỏ. Lúc này, nếu thả viên ngọc vào chén nước, nước sẽ nhiễm màu đỏ. Nhỏ m.á.u mình vào nước ấy, sẽ nghe tiếng lòng của người đã uống.  

 

Lão đạo cũng cảnh báo rằng Ngọc Hoán Hồn là tà vật. Dùng tà thuật để hút vận khí người khác, sớm muộn cũng sẽ bị phản phệ.  

 

Ta chỉ rằng, ta không thể đợi đến ngày Tống Khinh Vũ bị phản phệ.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...