Rốt cuộc, năm ta năm mươi hai tuổi, ta đăng cơ.
Trên con đường này, ta lợi dụng rất nhiều người, cũng g.i.ế.c không ít người.
May mắn thay, ta là một nữ nhân tàn độc, không bị lương tâm cắn rứt.
Trước khi chết, Lão các thần Kỷ lão nghẹn ngào hỏi ta:
“Lão thần mãi không hiểu, thiên hạ đã nằm trong tay bệ hạ, sao bệ hạ nhất định phải hoàng đế?”
Ta nhạt nhẽo đáp:
“Đây là nhiệm vụ hệ thống giao cho ta. Chỉ khi ta trở thành nữ đế, ta mới có thể hồi sinh một người đã khuất.”
Ông ta chằm chằm, rồi bật :
“Bệ hạ, thế gian này thật hoang đường.”
Ta cũng mỉm :
“Thật là hoang đường đến cùng cực.”
Ngày ta đăng cơ, trong đầu đột nhiên vang lên giọng từ hệ thống đã ngủ đông bấy lâu:
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nữ đế, Lê Nguyện đã tỉnh lại ở hiện đại.】
Lê Nguyện cuối cùng cũng trở về nhà.
14
Buổi chiều, ta lấy khăn lụa đắp lên mặt để chợp mắt.
Trong giấc mộng, ta gặp Lê Nguyện.
Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh, ngồi trước bàn nghiền thuốc.
Xung quanh nàng là cảnh tượng tiêu điều, đổ nát. Ta không nhịn mà khẩy một tiếng.
“Đây chính là cái hiện đại đầy nhà cao tầng mà từng sao?”
Nàng dường như có thể nghe giọng ta, vui vẻ quanh rồi bắt đầu trò chuyện.
“Hiện đại dù phát triển cũng vẫn có nơi nghèo khổ. Trong thành phố không thiếu bác sĩ, nên tôi đến nông thôn.”
“Ngươi lại có thể tiếp tục chữa bệnh cứu người rồi.”
Nàng cúi đầu tiếp tục nghiền thuốc, hỏi ta:
“Những năm qua sống thế nào?”
“Không việc gì tốt đẹp cả.” Ta lắc đầu , “Ta từng cứu chữa một mắc bệnh hoa liễu, còn cho nàng rất nhiều tiền, cuối cùng nàng vẫn lạc vào chốn phong trần, rồi lại nhiễm bệnh mà chết…”
Lê Nguyện nhẹ giọng an ủi:
“Tri Sương, đã rất tốt rồi.”
Nhìn dung nhan mười năm không đổi của nàng, ta không kiềm mà thở dài.
“Cô không thay đổi gì, vẫn rất trẻ.”
Nàng dường như nhận ra trong giọng ta sự già nua, liền nhíu mày hỏi:
“Bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta đã sáu mươi hai.”
Nàng đột nhiên đứng dậy, từ kệ sách phía sau lấy ra một cuốn sách rồi lật giở.
“Ta phát hiện các nhân vật trong tiểu thuyết đều có nguyên mẫu trong lịch sử. Trong sách chỉ viết rằng Châu Hoài Cẩn đã qua đời, nếu tính theo tuổi của , giờ đây người kế vị phải là một nữ đế.”
“Đúng là một nữ đế, gần đây nữ đế ấy đang thực thi tân chính, khiến dân chúng oán thán khắp nơi.”
“Nhưng theo sử sách, sau khi nữ đế này cải cách, Đại Chu đã phồn thịnh hơn hai mươi năm.”
“Nghe thế, ta cảm thấy dường như cũng chẳng mệt mỏi gì nữa.”
“Tri Sương, chỉ cần kinh doanh dược liệu thật tốt, chắc chắn sẽ phát tài trở thành phú bà.”
“Lê Nguyện, thấy nữ đế ấy thế nào?”
“Rất tốt.”
“Cô cũng rất tốt.”
-HẾT-
Bạn thấy sao?