Từ ngày đó, cung nữ tên Tang Nhi này Châu Hoài Cẩn giữ lại bên mình.
Dung mạo của nàng không hẳn xuất chúng, đôi mắt đen sáng của nàng lại rất giống Lê Nguyện.
Nàng mới là người duy nhất từng khiến Châu Hoài Cẩn lòng.
Không ai ngờ rằng, trong cung đầy rẫy mỹ nhân, hoàng đế lại chỉ sủng ái một cung nữ dung mạo bình thường.
Chỉ sau hai năm bên cạnh Châu Hoài Cẩn, Tang Nhi từ mỹ nhân phong Mẫn Phi.
Mẫn Phi ngoài sự sủng ái của hoàng đế, không có gì cả.
Nàng đương nhiên trở thành cái gai trong mắt các phi tần, và vào một ngày đông giá rét, bị đẩy xuống hồ nước lạnh thấu xương.
Châu Hoài Cẩn không hề do dự, lập tức nhảy xuống hồ cứu nàng.
Không ai ngờ rằng hoàng đế lại vì một nữ nhân mà nhảy xuống nước giữa trời đông giá.
Trong sự hỗn loạn, cả hai kéo lên.
Đêm đó, Châu Hoài Cẩn bị sốt cao, mê man bất tỉnh, trong mơ hắn không ngừng gọi tên Lê Nguyện.
Khi tỉnh lại, câu đầu tiên hắn hỏi là:
"Mẫn Phi thế nào rồi?"
Giọng hắn khàn đặc, gần như không thể nghe rõ.
Ta ngồi bên giường, dùng thìa sứ đút thuốc cho hắn, nhẹ nhàng đáp:
"Thái y nàng không sao, bệ hạ không cần lo lắng."
Hắn uống vài ngụm, bỗng cảm thấy cổ họng nóng rát, đau đớn.
Hắn đưa tay ôm lấy cổ họng, ho liên tục không ngừng.
Đợi hắn ho xong, ta cúi người thì thầm vào tai hắn:
"Bệ hạ không cần lo, đây chỉ là chút thuốc câm thần thiếp dâng ngài mà thôi."
Ngay lúc đó, thái giám bước vào, trên mặt đầy nét vui mừng:
"Chúc mừng bệ hạ, Mẫn Phi nương nương đã mang thai hai tháng. May mà lần rơi xuống nước này không đến thai khí."
Châu Hoài Cẩn cố gượng dậy, ta đỡ hắn nằm xuống, khẽ :
"Bệ hạ dù có vui đến đâu, cũng nên giữ sức khỏe."
Sau đó, ta ghé sát, dùng giọng chỉ hai người chúng ta nghe thấy, nhẹ:
"Bệ hạ, bí mật của ngài, thần thiếp đã biết từ lâu."
Khi Chu Hoài Cẩn còn chưa thái tử, hắn từng bị ám sát, suýt mất mạng.
Lê Nguyện đã cứu hắn từ cõi c.h.ế.t trở về, nàng phát hiện hắn bị tổn thương căn cốt, cả đời này khó mà có con nối dõi.
Đối với một thái tử tương lai, việc không có con nối dõi là điều vô cùng nghiêm trọng.
Để giữ bí mật này, Châu Hoài Cẩn rằng hắn muốn báo đáp ân cứu mạng của Lê Nguyện, và nguyện cưới nàng vợ.
Nhưng Lê Nguyện chỉ coi hắn là bệnh nhân, không muốn gả vào Đông Cung.
Dù Châu Hoài Cẩn có thích Lê Nguyện đến đâu, quyền lực của thái tử quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hắn không nỡ ép nàng, nên đã mượn tay Tống Khinh Vũ để trừ khử nàng.
Châu Hoài Cẩn trợn to mắt ta, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, gắt gao trừng ta, miệng mấp máy không phát ra tiếng nào.
Nhưng qua khẩu hình, ta có thể nhận ra hắn đang mắng ta là “độc phụ”.
Phải, ta chính là một “độc phụ”.
Lê Nguyện từng dạy ta y thuật, ta học không vào, về hạ độc, ta lại chẳng cần ai dạy.
Những năm qua, bề ngoài ta là một hoàng hậu hiền lương thục đức, ngoài việc giúp hắn quản lý hậu cung, ngày ngày ta đều cho thêm chút hàn độc vào thức ăn của hắn.
Hàn độc không màu, không mùi, những thủ đoạn kiểm tra trong cung hoàn toàn không phát hiện .
Châu Hoài Cẩn đã ăn nó suốt hai năm mà không hề phát hiện triệu chứng nào, chỉ cần một cơn bệnh hàn đột ngột, tất cả hàn độc trong cơ thể hắn sẽ phát tác.
Ta khuôn mặt trắng bệch của hắn vì độc phát, khẽ nhạt:
"Bệ hạ đã đăng cơ ba năm, trong cung cuối cùng cũng có con nối dõi. Thần thiếp nghĩ, đứa bé trong bụng Mẫn Phi nhất định là hoàng tử."
Châu Hoài Cẩn tức đến nỗi dồn khí lên tim, ho sặc sụa, khóe miệng rỉ máu.
12
Châu Hoài Cẩn lâm trọng bệnh, toàn thân không thể cử , cũng chẳng thể thành lời.
Là một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, mỗi ngày ta đều vào thăm hắn.
Những lúc buồn chán, ta kể cho hắn nghe câu chuyện về Lê Nguyện, Tống Khinh Vũ và viên "Hoán Hồn Châu".
Lê Nguyện là một người xuyên không. Khi nàng đến thế giới này, mọi thứ đều biến đổi thành những biến số.
Ta là một biến số, Tống Khinh Vũ cũng là một biến số.
Thậm chí, lần Châu Hoài Cẩn bị ám sát, theo kịch bản trong truyện, lẽ ra nữ chính phải chắn mũi tên thay hắn. Nhưng không có nữ chính, hắn bị trọng thương đến tận gốc rễ, đây cũng là một biến số.
Thế gian này đầy rẫy những biến số, không ai có thể dựa vào kịch bản mà đoán trước kết cục.
Châu Hoài Cẩn bị hàn độc hành hạ đến đau đớn tột cùng, ngay cả trong khe xương cũng nhức nhối, dù đau đến mấy, hắn cũng không thể kêu thành tiếng.
Cả hoàng cung này, chỉ mình ta là có thể hiểu hắn đang gì.
Hắn há miệng, hỏi ta vì sao không g.i.ế.c hắn.
Ta mỉa mai:
"Bởi vì ngươi và Tống Khinh Vũ đều không xứng đáng c.h.ế.t nhẹ nhàng."
Bạn thấy sao?