Năm nhất đại học, tôi có một người trai, ấy tên là Thi Lễ. Tôi từng đưa ấy đến gặp ông nội.
Ông nội , ấy là một người tốt, bảo tôi đừng tệ bạc với người ta.
Ông còn , tôi đã là người lớn, cần phải có vài bộ váy đẹp rồi, nếu ăn mặc giản dị quá, người khác sẽ coi thường tôi.
Thế là ông lại lén đi nhặt phế liệu.
Tôi đã từng không cho ông đi nhặt phế liệu nữa, ông đã già rồi, tôi không yên tâm.
Đó là vào một ngày đông lạnh lẽo cách đây năm năm.
Ông vác theo cái bao da rắn đi đến công viên thì bị một con chó không đeo xích đụng trúng.
Ông bị ngã xuống đất hôn mê tại chỗ, phải đưa đến bệnh viện.
Con chó đụng trúng ông chính là con chó 70 vạn mà Thi Điềm nhắc đến.
Vào ngày bị đụng trúng, ông nội đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ông bị liệt do gãy đốt sống cổ và chấn thương tủy sống.
Cần phải nộp rất nhiều viện phí, nên tôi đã đi tìm Thi Điềm đòi tiền.
Cô ta đứng trước mặt tôi ngạo nghễ : “Cô là của trai tôi phải không? Sao không tìm trai tôi moi tiền mà đến tìm tôi đòi gì?”
“Con chó của tôi bị ông già đó đụng gãy xương, tôi còn chưa đến tìm đòi tiền.”
“Cả nhà đều là thứ rẻ mạt, chết cũng đáng đời."
Tôi không nhịn nổi, tôi thực sự nhịn không nổi.
Lúc đó tôi vừa mang thai, thân thể suy nhược, tôi và Thi Điềm đã xảy ra xô xát.
Thi Điềm nhặt con dao trên bàn định vung vào mặt tôi.
Trong lúc đẩy nhau, tôi trượt tay, thế là đâm trúng ta.
Lúc tôi bị cảnh sát bắt, tôi không chịu đi. Ông nội tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, không ai nghe lời của kẻ người.
Tôi liên tục hét tên của Thi Lễ và Lương Cung, tôi muốn họ cứu ông nội.
Nhưng hai người đó lại vây quanh Thi Điềm, an ủi Thi Điềm đang khóc.
Lúc tôi bị giam giữ, tôi nghe ông nội nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mười lăm ngày rồi xuất viện.
Sau đó ông về nhà uống thuốc rầy, thế là ông chết rồi.
Ngày hôm đó, nằm trên nền đất lạnh lẽo, tôi bị sẩy thai.
Tôi đã không cứu ông tôi, cũng không thể giữ đứa con còn nhỏ của tôi.
Khi ở trong tù, Thi Điềm đến gặp tôi, ta thì thầm vào tai tôi.
Con chó của tôi lúc nào cũng nghe lời. Cô đoán xem tại sao ông nội lại bị đụng ngã.
Chó là loài vật không hiểu gì, người thì hiểu, lòng người thật sự quá dơ bẩn rồi.
Thi Điềm không thích tôi, có lẽ vì tôi đã cướp đi trai ta, hoặc có thể vì tôi và Lương Cung lớn lên cùng nhau.
Là tôi đã ông nội, nếu tôi không Thi Lễ, thì Thi Điềm sẽ không ông nội.
Tôi không biết nghe lời, tôi không phải là một đứa bé ngoan, tôi là một thứ rác rưởi.
Tôi không cần kẹp tóc xinh đẹp, tôi không cần váy, tôi cũng không cần Thi Lễ nữa, ông nội có thể quay lại không?
Bạn thấy sao?