Ngoảnh Đầu Không Còn [...] – Chương 2

Tôi nhờ quản ngục cho tôi đi bằng cửa sau. Tôi không muốn gặp hai người đó.

Hơn nữa, lỡ như bây giờ họ vẫn chưa nguôi giận, lại lên kế hoạch trả thù tôi thì sao.

Tôi không thể gì chống lại những kẻ quyền thế đó. Mạng sống của tôi rẻ mạt, nếu không thể đụng đến thì tôi trốn đi là chứ gì?

Tôi còn nhớ, Thi Điềm từng ôm con chó đứng trước mặt tôi và hét lên: “Con chó của tôi giá 70 vạn, cái mạng rẻ mạt của ông nội thì đáng giá bao nhiêu chứ?”

Khi tôi lên năm, bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi đang đi xe máy, còn mẹ tôi thì chạy rồi. Từ đó tôi không cha không mẹ, chỉ có ông nội nuôi nấng tôi tới lớn.

Quần áo tôi đang mặc, bữa cơm mà tôi ăn hằng ngày, đều là số tiền ông kiếm từ việc gấp hộp giấy, đập chai nhựa, nhặt ve chai.

Khi tôi học cấp hai, ông nội đưa tôi lên thành phố sống. Chúng tôi ở tạm dưới một túp lều xập xệ. Ông ở thành phố có nhiều ve chai, sẽ kiếm nhiều tiền hơn.

Thực ra ông không phải vì lý do này, mà là vì ông muốn tôi học ở thành phố.

Trẻ con ở thành phố đều có những chiếc kẹp tóc nhỏ. Khi đó, tôi không hiểu chuyện, cũng ầm ĩ muốn có một chiếc kẹp tóc lấp lánh.

Ngày hôm đó, ông nội đi đi lại lại năm vòng quanh cửa hàng vật phẩm, rồi bước vào mua cho tôi một chiếc kẹp tóc nhỏ.

Hồi đó ở trường học có chương trình hỗ trợ cho học sinh nghèo, chủ nhiệm đã giúp tôi nộp đơn xin, còn dặn con trai là Lương Cung hãy để ý tôi hơn một chút.

Lương Cung là học sinh đứng đầu của trường. cậu ta thỉnh thoảng giảng bài cho tôi. Tôi lại thông minh và chăm học, nên điểm số của tôi tiến bộ rất nhanh.

Ông nội rất cảm kích chủ nhiệm, ông lén nhét tiền cho tôi, bảo tôi đưa cho chủ nhiệm. Nhưng lại không lấy tiền nên ông nội đã chủ đến nhà giúp quét dọn sân vườn.

Khi đó, chủ nhiệm sống trong một ngôi nhà tách biệt, ông thì dọn sân vườn, còn tôi và Lương Cung vừa bài tập vừa chơi.

Cô hiệu trưởng còn : “Con bé nhà ông thật xinh xắn và ngoan ngoãn. Sau này hai nhà chúng ta kết thành thông gia nhé.”

Ông tôi lập tức đứng lên, lo lắng xua tay : “Không , không .”

Lương Cung đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên, còn tôi thì khúc khích.

Khi tôi thi đậu đại học, ông nội có quay về thôn một chuyến, ông không cho tôi đi theo tôi đã lén đi theo sau.

Tôi thấy ông đi đến từng nhà, quỳ lạy trước cửa để mượn tiền cho tôi đi học.

Ông đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ tôi đã quyết tâm sau khi học xong đại đọc sẽ kiếm thật nhiều để tiền báo hiếu ông nội.

Một người ông tốt đến thế, ông đã ch.ết rồi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...