Ngoảnh Đầu Không Còn [...] – Chương 17

Khi cảnh sát đến, Thi Lễ đã hôn mê bất tỉnh.

Sau khi điều tra, Thi Lễ đã sát em ruột của mình tại nhà tổ của nhà họ Thi. Tuy nhiên, do tiền sử mắc bệnh tâm thần nên bị tạm giam.

Trong thời gian tạm giam, Thi Lễ luôn ôm chặt một bức ảnh.

Sau khi Thi Lễ mất đi ý thức, Lương Cung vẫn đâm ta, hành vi phòng vệ quá mức, thương tích nghiêm trọng, Lương Cung bị kết án 5 năm tù giam.

Trong phòng tuyên án, quan tòa gõ búa.

Hai tay Lương Cung bị còng, đôi mắt đẹp của cậu ta tìm kiếm bóng dáng tôi. Khi thấy tôi trong đám đông, cậu ta nở một nụ yếu ớt.

Cậu ta hướng về tôi một khẩu hình : "Đừng đợi tôi."

Lúc ấy, tôi như quay lại thời còn đi học, chúng tôi cùng nhau đi lấy thức ăn trong căn tin chen chúc, thế lúc nào cậu ta cũng có thể vừa là tìm thấy tôi giữa đám đông.

Tôi đứng giữa dòng người đi lại, cậu đứng ở xa hướng về tôi khẩu hình.

Lúc đó cậu ta : “Chờ tôi.”

Tôi liền hiểu ý tìm một chỗ ngồi trước, đợi cậu ta mang cơm đến, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm. Tôi sẽ luyên thuyên chuyện để trêu cậu, cậu ta cũng sẽ kể vài chuyện tấu hài cho tôi nghe.

Tôi buông bỏ những ký ức đã qua, quay người rời khỏi tòa án.

Hôm đó trời nắng thật đẹp, tôi đến gặp Thi Lễ lần nữa.

Anh ấy vẫn cầm bức ảnh quý giá đó. Ôm bức ảnh vào lòng khẽ ngân nga khúc hát.

Tôi nhớ bài hát đó, là tôi đã hát cho Thi Lễ nghe vào kỷ niệm ba năm chúng tôi nhau.

Trong căn biệt thự ở ngoại ô phía Tây, dưới bầu trời đầy sao, tôi lén học đàn guitar, vừa đàn vừa hát để quà sinh nhật cho .

Hôm đó Thi Lễ rất vui. Anh ấy kích đến mức ôm tôi nhảy thẳng xuống hồ bơi.

Trong hồ bơi, : “Thuần Thuần, em chết mất!”

Tôi đưa tay đánh nhẹ vào người , gọi là đồ đáng ghét. Anh ôm tôi hí hửng dưới nước.

Lúc đó, Thi Lễ cởi mở như thế, tràn đầy năng lượng như thế.

Anh của ngày hôm nay lại thu mình trong một góc, gầy như một cây bút chì có thể gãy bất cứ lúc nào.

Người bên cạnh với tôi: "Bệnh nhân này thỉnh thoảng phát điên lên muốn đi tìm Thuần Thuần. Y tá liền hát bài này cho ấy nghe, ấy sẽ bình tĩnh lại rất nhiều."

Tôi gật đầu.

Sau khi bước ra khỏi bệnh viện tâm thần, ánh nắng chói chang tôi có chút nhức mắt, tôi đưa tay lên che lại, thấy một chiếc Lamborghini màu hồng đang đậu ở con đường đối diện.

Mắt tôi sáng lên, bước tới gọi: "Chị Du."

Chị ấy dùng ngón tay mảnh khảnh tháo kính râm xuống, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Chị đến rồi đây, Tiểu Thuần.”

[Hoàn]

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...