Ngoảnh Đầu Không Còn [...] – Chương 16

Mười phút sau, Thi Lễ quay lại.

Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy mạnh, Thi Lễ bước ra từ trong ánh sáng.

Người đầy m/áu, màu đen và đỏ vấy trên người như hoa bỉ ngạn khoe sắc quyến rũ.

Vết m/áu vương vãi trên vạt áo, ống quần, thậm chí cả trên mặt ấy.

Thi Lễ giơ con dao quân đội lên, một giọt máu đặc sệt nhiễu xuống từ lưỡi dao.

Anh ấy thực sự đã đi, ấy thực sự đã đi trả thù cho tôi.

Khi Thi Lễ rời đi, tôi gửi một tin nhắn cho ấy, tôi : "Thi Lễ, phải mau chóng quay về."

Sau khi án, ấy sốt ruột chạy về. Thi Lễ biết mình không còn tương lai, cho nên muốn gặp tôi lần cuối.

Lần cuối cùng thấy tôi, chính là lúc tôi chủ ôm lấy Lương Cung nở một nụ quyến rũ.

Bạn đã bao giờ thấy một con thú hoang phát điên chưa? Bạn đã thấy biểu cảm của một người lúc suy sụp chưa?

Thi Lễ giống như phát bệnh , hai tay run đến mức cầm dao không nổi, răng không ngừng lập cập, miệng hơi hé mở, ấy không gì, ấp a ấp úng, chỉ có một đôi mắt long lanh không ngừng rơi lệ.

Nước mắt cứ thế tuôn ra, rửa trôi đi vết máu trên mặt .

Sau đó như điên lao về phía tôi và Lương Cung.

Lúc đó, cả ba người đều có những lựa chọn khác nhau.

Tôi đẩy Lương Cung ra để Lương Cung chắn trước mặt tôi.

Nhưng Lương Cung lại vô thức kéo tôi ra sau cậu ta

Thi Lễ giơ dao lên lại tránh tôi.

Lương Cung và Thi Lễ giống như hai con thú cắn nhau. Thi Lễ hơi gầy, sức lực của không bằng Lương Cung. Nhưng Thi Lễ điên rồi, nhất định phải gi/ết Lương Cung cho bằng . Lương Cung lại thận trọng hơn rất nhiều, cậu ta không muốn ch/ết, cũng không muốn vì phòng vệ mà phải ngồi tù.

Hai người đàn ông đánh nhau, từ đầu đến cuối Lương Cung đều không mở miệng kêu tôi giúp đỡ.

Cậu ta chỉ hét lên một câu: “Thuần Thuần, nếu như tôi thắng, cậu có đồng ý gả cho tôi không?”

Tôi ngồi trên chiếc sofa, như một khán giả đang xem trận đấu thú.

Tôi chống cằm : “Vậy cậu thắng đi rồi .”

Trong mắt Lương Cung hiện lên vẻ hung ác, cậu ta giật lấy con dao của Thi Lễ, cầm dao lên không chút do dự đâm vào ngực ấy.

Tôi xông tới, đá con dao ra.

“Lương Cung, đủ rồi, cậu thắng rồi.”

Lương Cung không phục, đôi mắt đen láy tôi, nhếch môi : “Thuần Thuần, cậu không nỡ để ta chết?”

“Thuần Thuần, tôi không hề thắng, tôi đã thua rồi!”

Nói xong, cậu ta cầm dao đâm thẳng vào Thi Lễ một cách dứt khoác.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...