Ngoảnh Đầu Không Còn [...] – Chương 15

Thi Lễ ấy uống thuốc đó vào sẽ gặp tôi.

Nhìn thấy tôi nép vào lòng , thấy tôi ôm ru ngủ một đứa bé trông hệt như , còn nghe giọng dịu dàng từ tôi: “Chồng ơi, em .”

Vì thế khi Thi Lễ thấy tôi, ấy lập tức nắm lấy tay tôi.

Anh muốn biết, đây có phải là ảo giác không.

Anh đã rất nhiều lần chìm đắm trong ảo ảnh, đuổi theo hình bóng của tôi cuối cùng lại ôm lấy hư không.

Bây giờ thấy tôi - một người đang sống sờ sờ trước mặt, ấy tham lam đến mức muốn nắm tay tôi mỗi ngày.

Nhưng sắc mặt của tôi không hề hòa nhã chút nào, Thi Lễ đụng vào tôi, tôi sẽ chửi mắng , tôi còn bảo cút đi.

Tôi lạnh lùng mỉa mai: "Thi Lễ, chẳng phải đã hứa giúp tôi trả thù sao? Anh sợ rồi à?"

Thi Lễ đứng trước mặt tôi, khom người như một cậu học sinh tiểu học bị . Môi mấp máy : "Anh muốn em thêm chút thôi mà."

Câu này rất rõ ràng. Nếu Thi Lễ ra tay, ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.

Tôi nở một nụ ngọt ngào, nắm lấy tay Thi Lễ : "Thi Lễ, chỉ cần giúp em báo thù thì chúng ta vẫn có thể quay trở lại như trước."

Câu này là một lời dối, Thi Lễ lại như đã nhận sự đảm bảo nào đó, ấy để lộ biểu cảm rất hạnh phúc.

Tôi phát hiện Thi Lễ càng lúc càng ngủ ít đi. Anh ấy có thể không ngủ cả đêm, đôi mắt sáng ngời tôi chằm chặp trong màn đêm mịt tối.

Anh ấy : "Thuần Thuần, chụp cho em một tấm ảnh nhé."

Máy ảnh của Thi Lễ hướng vào tôi, tôi không , thay vào đó là ánh mắt căm hận.

Anh ấy không hề tức giận, đặt nó lên ngực như thể vừa nhận một báu vật.

Sau đó, Thi Lễ đi ra ngoài.

Có một con dao quân đội nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường, ấy lấy nó đi rồi.

Tôi tính toán thời gian, gọi điện cho Lương Cung, tôi bảo Lương Cung đến biệt thự ở ngoại ô phía Tây tìm tôi, bảo cậu ta đến cứu tôi.

Lương Cung nghe xong vội vàng chạy tới.

Mắt Lương Cung đỏ hoe khi thấy tôi, cậu ta vừa định gì đó thì tôi đã chặn môi cậu ta lại.

Tôi : “Lương Cung, tôi muốn cậu.”

Đây không phải là lần đầu tiên của tôi và Lương Cung, sau khi ra tù qua nhà cậu ta ở, chúng tôi đã rất nhiều lần, Lương Cung không thể từ chối tôi.

Tôi thì thầm vào tai Lương Cung: “Lương Cung, ở đây, không?”

Lương Cung bóp mạnh vai tôi hỏi: “Thi Lễ chạm vào cậu chưa? Thi Lễ đã chạm vào cậu rồi phải không?” Cậu ta phát điên như một con thú bị mắc bẫy.

Tôi rưng rưng : “Ừ, tôi không đồng ý. Anh ấy sẽ cho tôi một đứa con và một mái nhà nữa.”

Tôi đã dối, từ sau khi gặp Thi Lễ, từ đầu đến cuối, ấy đều không chạm vào tôi, ấy không dám, vì sợ tổn thương tôi.

Lương Cung bỗng chốc mất đi lý trí, cắn mạnh vào vai tôi.

Cậu ta muốn nhục Thi Lễ tại đây.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...