Ngoảnh Đầu Không Còn [...] – Chương 13

Cơ thể tôi bây giờ, trên bụng sau lưng đều là những vết tích do bị đánh đập trong tù.

Tôi với vẻ thê lương: “Thi Lễ, mối quan hệ mà tìm, chính là những người đó đánh tôi trong tù sao?” Vừa , ngón tay của tôi vừa di chuyển xuống bụng dưới.

“Thi Lễ à, nơi này từng mang thai một đứa bé, tôi nhớ có lần với tôi, sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi, cũng chính đã , muốn cùng tôi sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh và đáng , con trai giống , con thì giống tôi."

Tôi rồi lộ ra nụ ai oán.

“Đứa bé đã biến thành một vũng máu rồi, chồng ạ.”

Câu này trực tiếp cho Thi Lễ lung lay, cả người run rẩy, ngơ ngác tôi, ánh mắt trở nên đờ đẫn.

Thi Lễ, hãy nhớ lấy nỗi đau này, tôi có bao nhiêu đau khổ, cũng phải có bấy nhiêu hối hận.

Sự đau đớn và giận dữ lan khắp cơ thể, tôi gần như không thể đứng vững nữa. Người tôi choáng váng sắp ngã quỵ, bỗng dưng có một đôi tay đã đỡ lấy tôi.

Đôi mắt Thi Lễ đỏ hoe, cắn chặt môi, suýt bật máu.

Anh giữ chặt hai bàn tay tôi, tôi thấy trên cổ tay Thi Lễ đầy ắp những vết sẹo.

Chẳng trách Thi Lễ cần phải gặp bác sĩ tâm lý, ấy không biết bản thân bắt đầu tự mình từ khi nào.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đâm ấy, mục đích tôi đến đây không phải là để tỏ ra đáng thương, mà muốn phải hối hận, đau khổ.

Đối với Thi Lễ, trước giờ tôi không cần phải giả tạo, tôi chỉ cần cho ấy thấy cảm của mình. Thi Lễ là một người luôn thấu tôi.

Thi Lễ, khi biết tất cả những gì cho tôi đều bị Thi Điềm hủy, sẽ chọn ấy hay tôi đây?

Đêm đó, tôi ở lại biệt thự của Thi Lễ, Thi Lễ không chạm vào tôi. Anh ấy thậm chí còn không dám ngủ chung giường với tôi.

Tôi ngủ trên giường, còn ấy trải một tấm thảm ở dưới sàn.

Vị tổng tài cao cao tại thượng của nhà họ Thi, giờ đây chẳng khác gì một con ch/ó.

Đêm đó khi đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng khóc trầm thấp mà tuyệt vọng của Thi Lễ, ấy đang khóc trong mơ.

Tôi không biết ấy đã mơ thấy gì, tôi chỉ nghe thấy ấy gọi tên tôi.

Anh ấy : “Thuần Thuần, đừng đi mà.”

Thi Lễ trở nên mong manh và nhạy cảm, không còn thích nữa, một cậu ấm vui vẻ ngày xưa dường như đã biến mất.

Tôi nhớ Thi Lễ rất thích ôm tôi khi ngủ. Mùa hè tôi thấy rất nóng, lúc ấy ấy cáu kỉnh không hài lòng :“Không, muốn ôm em.” Mỗi lần như tôi đều nhượng bộ.

Mà Thi Lễ, người từng chủ nhiệt trước kia giờ, đã trở nên thận trọng và hèn nhát.

Tôi hỏi Thi Lễ định tính như thế nào, sẽ xử lý Thi Điềm ra sao?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...